Nếu như là con người, tình trạng hắn thê thảm vậy cũng đúng thôi, Phù Nam chớp chớp mắt, nàng tin.
Đây là lời nói dối đầu tiên mà A Tùng nói với Phù Nam, Phù Nam liền ngốc nghếch tin, còn tin rất nhiều năm. Phù Nam ghép bàn ghế lại với nhau, nằm ở trên đó ngủ qua một đêm.
Ngày hôm sau, nàng ngăn căn phòng nhỏ này ra, bố trí một gian phòng mới. Phù Nam đỡ A Tùng vào phòng mới. Nàng dặn dò A Tùng chú ý dưỡng thương rồi mới rời nhà, tiếp tục đến bãi sông nhặt đồ. Mỗi tháng Phù Nam chỉ đi chợ đen bán đồ một lần, nàng cũng không vội bán cái Huyết Tinh đai lưng nhặt được cùng lúc với A Tùng.
Tuyết rơi, trên mặt Oán Xuyên cũng kết thành phiến băng mỏng, hôm nay Phù Nam không tìm được gì, còn may là tốc độ phục hồi của A Tùng ngược lại rất nhanh, sau mấy ngày đã có thể xuống giường đi lại rồi.
Chỉ là chân trái của hắn bị thương khá nghiêm trọng, cho dù đã bước đi được, nhưng lại bị khấp khiễng.
Phù Nam xem kỹ lần nữa, mới phát hiện hình như chân trái của hắn lúc trước đã bị bẻ gãy một lần, vết thương mới chồng lên tổn thương cũ, rất lâu cũng chưa lành hẳn được.
Nàng còn đang buồn rầu nghĩ cách để chữa khỏi chân cho hắn, quay đi quay lại đã tiếp tục nhặt được vật sống bên bờ sông mang về.
Lúc Phù Nam trở về, trời đã chuyển màu hoàng hôn đỏ rực, A Tùng đang ngồi cạnh bếp lò điều động Linh khí chữa lành cho cơ thể rách nát của hắn.
Hắn ngước mắt, thấy Phù Nam trở về, đôi mắt sẫm đen chợt nhuốm màu rực rỡ. Chớp mắt một cái, hào quang trong mắt lại chìm xuống.
Trước ngực Phù Nam là một đống xương hỗn tạp, nhìn kỹ lại, là một con nhện xương, nàng thực sự không kén chọn, cái loại ác thú này cũng lượm về nhà.
Phù Nam mang con nhện xương vào nhà, nàng đặt nó lên bàn.
Dù Phù Nam đã cố hết sức nhẹ nhàng, nhưng lúc đáp xuống mặt bàn, những cái gai xương trên người nó vẫn run lẩy bẩy vì đau đớn. A Tùng điều chỉnh xong hơi thở, cũng không hề nhúc nhích, chỉ là yên lặng quan sát con nhện xương trên bàn, hắn biết thứ đồ chơi này nguy hiểm đến nhường nào.
Bàn tay mảnh khảnh của Phù Nam tách những cái gai đang co cụm của nhện ra, những chiếc răng nanh phì phò giận dữ trước những động chạm của Phù Nam, nhưng nó chẳng còn tí sức nào, chỉ có thể nhẹ nhẹ cắn vào tay nàng.
Con nhện thu phần xương phía dưới lại, bao bọc cho chiếc bụng đã bị thương của nó, không biết là thứ vũ khí sắc nhọn nào đã thọc vào nó, tạo ra một miệng vết thương sâu hoắm xuyên qua cả người nó, lại bị ném vào Oán Xuyên một thời gian, cốt nhục cũng coi như đã thối rữa gần hết.
Lại là một vật nhỏ sắp chết, Phù Nam đã quen, nàng thắp đèn trong phòng lên, cúi đầu cẩn thận gạt bỏ lớp thịt thối trước bụng nó đi, trong lúc đó, nhện xương vẫn liên tục công kích nàng, nhưng đều bị nàng chặn lại.
Phù Nam chịu khó đẩy mấy cái chân xương ra từng chút một, trên mặt cũng không hề hiện ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Khi gần xong việc, nàng ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt của A Tùng, hắn đang nhìn nàng. Lúc nàng về nhà, A Tùng còn đang ngồi trên sập nhắm mắt điều tức, Phù Nam cho là hắn đang chữa thương, cũng không quấy rầy hắn, chỉ yên tĩnh làm việc của mình.
Cùng A Tùng đối mắt, Phù Nam vén tóc mai ra sau tai, cong môi nở nụ cười: "Lúc ta mới về, thấy ngươi còn đang điều tức, nên không gọi ngươi, hôm nay có còn đau nhiều không?"
A Tùng không có trả lời câu hỏi của nàng, ánh mắt hắn rơi vào con nhện trên bàn, quơ tay ra hiệu, hắn đang hỏi Phù Nam nhặt cái loại ma vật này về làm gì.
"Ta thấy nó hấp hối, liền nhặt về, ngươi cũng là như vậy mà." Phù Nam cười trả lời hắn, giọng nói êm dịu tinh tế. A Tùng lại tiếp tục hỏi nàng: "Nó sắp chết, nhặt về cứu chữa có ích gì sao?"
"Những sinh vật nhặt từ Oán Xuyên, đều sống không lâu, ta sẽ ở bên cạnh bọn hắn, đến khi bọn hắn được chôn cất." Phù Nam thấp mắt, cổ tay mảnh khảnh run lên, chai thuốc trong tay vẩy ra một ít thuốc bột, rơi vào trên thân nhện xương.
"A Tùng, ngươi cũng giống như vậy." Phù Nam nói với hắn.
Lông mi dài mảnh của A Tùng khẽ run lên, ánh sáng trong phòng chiếu đến, phủ lên mặt hắn một cái bóng mờ sẫm.
Trước đó lúc Phù Nam trị thương cho hắn, hắn nhìn nàng, khi đó dáng vẻ nàng trị thương cho hắn, cùng hiện tại không khác nhau lắm, đều nghiêm túc chuyên chú như vậy.
"Nó bị vũ khí sắc nhọn xuyên qua thân thể, ngươi không cứu nổi nó nó." A Tùng ra kí hiệu tay nói với Phù Nam.
"Cứ thử một chút thôi." Chính Phù Nam cũng không có hi vọng gì.
A Tùng trầm mặc, hàng mi dài chớp lại, không tiếp tục nói chuyện với Phù Nam.
Phù Nam biết nó cần cái gì, loại ma vật này xem máu tươi là đồ ăn thức uống, muốn giúp nó khôi phục lại, phải có đủ máu tươi, tốt nhất là máu của người tu luyện, người cho máu tu vi càng cao, đối với nó càng bổ.