Phù Nam dùng sức giãy dụa, nàng muốn hất Úc Châu ra: "Ngươi... Ngươi không cần như vậy, buông tha hắn, ta có thể đi theo các ngươi... Các ngươi muốn thế nào đều được, chỉ cần lưu lại cho ta một đôi chân có thể đi về cố hương, có được không?"
Giọng điệu của nàng gần như cầu xin, nhưng Úc Châu thờ ơ, hắn nói chuyện giọng nói rất nhẹ, hơi thở lạnh như băng từ phía sau lướt qua bên tai Phù Nam: "Này quả Ké, đương nhiên không được."
A Tùng nhìn thân ảnh bọn họ bị ép kề sát, trầm mặc, lần nữa muốn phát động công kích, nhưng Úc Châu phát giác được ý đồ công kích của hắn, trong tay hắn lộ ra gai nhọn, hướng về phía cổ Phù Nam.
"Ma Vực cũng có loại đa tình như vậy sao?" Úc Châu cười hì hì: " ‘Kiệt’, ngươi nhìn ngươi chật vật cỡ nào, có lẽ, những gì những tùy tùng dưới trướng ngươi làm là đúng."
"Nàng thật đáng chết, không phải sao?" Úc Châu cổ họng nhấp nhô dưới, ôn nhu nói.
Từng tiếng sột soạt truyền đến, từng miếng từng miếng thành chủ ấn giám bị A Tùng ném ra, tổng cộng mười lăm miếng, không thiếu một miếng, toàn bộ đều bị hắn ném đến trước người Úc Châu, động tác của hắn rất dứt khoát.
Hắn nhìn chằm chằm Phù Nam, không nói một lời, ánh mắt rơi vào trên cổ tay bị thương của nàng.
Úc Châu để Ôn Nghiên nhặt ấn giám thành chủ trở về, từng miếng từng miếng thú đồng thuộc về Phù Nam bị bọn họ nhét vào trong lòng bàn tay.
"Hừ, còn nữa." Khóe môi Úc Châu kéo lên rất lớn, hắn giống như đang cười, giọng điệu lại tàn nhẫn lạnh như băng.
Phù Nam há mồm hít thở, nàng khàn khàn nói: "Đừng..."
Những hắc tuyến từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mắt Phù Nam, hắc tuyến A Tùng thả ra không công kích bất luận kẻ nào, ôn nhu đến không tưởng nổi.
Nó chỉ che mắt Phù Nam.
Trước mắt Phù Nam tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy, hắc tuyến lạnh như băng, trong miệng nàng không ngừng nói "Đừng như vậy" nhưng vẫn nghe được một tiếng vang nặng nề.
Đây là âm thanh thứ gì rơi xuống đất, theo đó mà đến là âm thanh máu tươi rơi xuống tí tách.
Môi Phù Nam nhợt nhạt run rẩy, răng nàng không ngừng chạm vào nhau, sau khi mất đi thị giác, tiếng va chạm từ xương cốt truyền đến càng thêm rõ ràng.
Nàng cảm thấy mình sắp thở không nổi, có một cảm giác vô cùng bất lực dâng lên trong lòng, nàng cảm thấy mình lại trở về căn phòng nhỏ tối tăm sau khi gặp A Tùng không lâu.
Phù Nam ở trong bóng tối, nàng không có sức ngăn cản, có lẽ còn có chút đau lòng A Tùng, tóm lại, nàng rơi lệ.
Đi theo tiên sinh khắp thiên hạ không biết bao nhiêu năm, lúc tiên sinh chết Phù Nam cũng không khóc, nàng vẫn luôn cho rằng mình là một tiểu yêu quái vô tình, tình cảm của nhân loại không liên quan gì đến nàng.
Nhưng... Nhưng... hiện tại sao nàng lại khóc được?
Sao lại có người vì nàng, cam nguyện chém xuống tay chân của mình chứ?
Hàng mi của Phù Nam không ngừng run rẩy, nhưng giọt lệ vẫn chưa rơi xuống, hắc tuyến trên mắt nàng hơi cong lên, tựa như đầu ngón tay lạnh lẽo của A Tùng ngày ấy, lau đi giọt lệ rơi xuống của Phù Nam.
Một tay một chân của A Tùng bị chính hắn chém đứt, chân rơi trên mặt đất máu me đầm đìa, máu đỏ thẩm thấu vào trong đất khô ngày hè, trên mặt đất lộ ra một dấu vết tối tăm, mất đi tay chân, trên người lộ ra vô số hắc tuyến, chống đỡ thân thể hắn.
Hắn bây giờ, bộ dáng quỷ dị lại mỹ lệ, phảng phất tác phẩm nghệ thuật bị tàn phá, hắn xa xa nhìn Phù Nam, trong tròng mắt thuần đen hàm chứa một tia hoang mang khó hiểu, hắn không rõ Phù Nam vì sao khóc.
Nàng đang sợ hãi sao? Đúng, chém chân tay xuống đất đối với nàng mà nói quả thật đáng sợ, nhưng hắn đã bịt kín mắt của nàng, nàng cái gì cũng không nhìn thấy.
Chẳng lẽ nàng đang... thương tiếc hắn sao?
Thương tiếc, hai chữ này ở trong mắt A Tùng đều là buồn cười.
Giống như đôi mắt bị móc ra, tứ chi của hắn sau khi giải độc tự nhiên có thể tái sinh, dùng chúng nó đổi về Phù Nam, là một vụ giao dịch rất có lời.
A Tùng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Phù Nam, thân thể nàng run rẩy, nước mắt rơi xuống, đôi mắt hắn bình tĩnh.
Úc Châu phía sau nàng phảng phất như nhìn thấy hí kịch tuyệt hảo gì đó, vui vẻ đến mức thiếu chút nữa vỗ tay kêu hay.
Ôn Nghiên trầm mặc đứng một bên, từ đầu đến cuối nàng đều không chú ý tới chuyện phát sinh ở nơi này, nàng chỉ cúi đầu chậm rãi sửa sang lại trường tiên trong tay mình.
Ngày hè trong trời quang chim bay chậm rãi, cũng không biết đi về hướng nào.
Thành trì to như vậy, thế mà không một ai có thể lý giải cảm xúc của Phù Nam.
Úc Châu cười đủ rồi, liền buông tay ra, đẩy Phù Nam về phía trước. Hắn biết hiện tại nếu trở mặt, nàng cùng hắn ngọc đá cùng vỡ, hắn vốn định trả Phù Nam về, hắn cũng biết được cái gọi là mười lăm tòa thành trì cùng tay chân, đối với A Tùng mà nói không quá quan trọng.