[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

/

Chương 493: Đại kết cục

Chương 493: Đại kết cục

[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Cao Điểm Trầm Mặc

17.756 chữ

09-08-2023

CHƯƠNG 493: ĐẠI KẾT CỤC

Phát hiện chương trước mới xem như chân chính đại kết cục, chương này càng giống là lời cuối sách.

Trên thế giới này có một nơi vô cùng vô cùng vắng vẻ, phảng phất thế ngoại đào nguyên, phảng phất bên ngoài phát sinh chuyện gì cũng không liên quan đến nó.

Có ít người sinh hoạt tại nơi này.

Tỉ như, vợ chồng Tô Mang.

Còn nhớ rõ Tô Mang không? Chính là quốc sĩ vô song kia, Thiên Sát Cô Tinh trên khoa thi.

Lúc đó gã rõ ràng đạt hạng nhất thi hương, kết quả bởi vì Vân Trung Hạc nửa đường giết ra, cướp đi hạng nhất của gã.

Nhưng đợi đến lúc người khác muốn Tô Mang hãm hại Vân Trung Hạc, gã dứt khoát lựa chọn đứng ở bên chính nghĩa, trợ giúp Vân Trung Hạc phản sát tổ chức Nguyệt Đán Bình.

Về sau, Vân Trung Hạc cứu gã, để Viên Thiên Tà đưa gã đi đến một nơi ngăn cách với đời.

Lúc đó Vân Trung Hạc nói rằng, đợi đến lúc thích hợp, nhất định sẽ mời gã ra, đồng thời hiển lộ tài năng, trở thành quốc sĩ chân chính.

Nhưng thời cơ thích hợp này cứ kéo dài.

Vốn cho rằng thời gian ba năm năm năm, Tô Mang đại tài tử này có thể lại một lần nữa rời núi.

Kết quả Vạn Duẫn hoàng đế chết đi, Thiên Diễn thái thượng hoàng đăng cơ thượng vị, Tô Mang vẫn không được mời ra.

Thiên Tộ Thần Hoàng xong đời, Đại Chu đế quốc diệt vong, Tô Mang vẫn không đi ra.

Đối với gã, thật sự là sau ba năm lại ba năm, sau ba năm lại ba năm, ròng rã hết 30 năm.

Một mực đợi đến lúc công hãm Ma kinh, cứu ra Viên Thiên Tà, Tô Mang mới được gọi ra, mà lúc này gã đã năm mươi mấy tuổi.

Còn có một người khác, đã từng là nghĩa tử Ngao Tâm, Ngao Khí.

Y đã từng là một trong lãnh tụ thổ dân Nam cảnh, lúc ấy Nam cảnh phản loạn, Vân Trung Hạc để Ngao Khí mang theo thổ dân tin tưởng rời Nam cảnh, một mực hướng tây, tiến về rừng rậm nguyên thủy.

Lúc đó, có lẽ y ôm lấy chờ mong to lớn.

Ngao Khí có thể dẫn theo thổ dân khai cương thác thổ trong rừng rậm nguyên thuỷ, cuối cùng có thể thành tựu bá nghiệp. Tại thời khắc mấu chốt, có thể từ trong rừng rậm nguyên thủy giết ra, có thể giúp đỡ Vân Trung Hạc.

Nhưng. . . Chuyện này cuối cùng cũng không phát sinh.

Ngao Khí không thành tựu bá nghiệp, bởi vì bản thân y cũng không phải là một người hùng tâm tráng chí, cũng không phải một kẻ hung ác.

Gã không thống trị mảnh rừng rậm nguyên thủy này, ngược lại bị vùng rừng rậm này đồng hóa.

Ròng rã 30 năm trôi qua.

Ngao Khí suất lĩnh thổ dân, lại trở thành bộ lạc rừng rậm nguyên thủy, nhân khẩu tăng trưởng không nhiều, sức chiến đấu vẫn rất bưu hãn, nhưng sống vẫn không tốt bằng lúc ở Nam cảnh.

Rừng rậm nguyên thủy, vốn cũng không phải là nơi có thể sáng tạo kỳ tích và bá nghiệp.

Ngao Khí, cũng không phải là người có thể sáng tạo bá nghiệp.

Nhưng mặc kệ là Tô Mang, hay là Ngao Khí, bởi vì chỗ ở thực sự quá vắng vẻ, lúc Đại Hàm ma quốc khuếch trương, vậy mà cũng không lan đến gần bọn họ.

Một mực đến khi Vân Trung Hạc phái người mời bọn họ ra.

Ngao Khí, trực tiếp về hưu, không hỏi thế sự.

Tô Mang, rốt cuộc chân chính đại triển hoành đồ.

. . .

Năm nào đó.

Hoàng cung Tiền Đại Doanh đế quốc, trong Đông Viêm cung bây giờ.

Nội các thủ tướng Ngao Minh của Đông Viêm vương quốc, ngoại giao đại thần Tô Mang cau mày.

Ngao Minh đại khái nằm mơ cũng không nghĩ đến, trải qua một loạt biến cố này, chính mình còn có thể trở thành nội các thủ tướng?

Mặc dù chỉ là một vương quốc, nhưng quốc thổ hoàn toàn tương đương với tứ đại đế quốc trước đó cộng lại, cũng kém không nhiều người có quyền lực nhất thế giới này.

Tô Mang trở về, chỉ dùng không đến thời gian năm năm, đã trở thành đại thần ngoại giao Đông Viêm vương quốc.

Viên Thiên Tà cũng trở thành Công bộ đại thần, nhưng gã là quá độ, ước chừng mấy năm sau sẽ về hưu.

Đạm Đài Kính, cũng trở thành Đông Viêm vương quốc Xu Mật Viện đệ nhị nguyên soái, Doanh Khư vốn sẽ trở thành đệ nhất nguyên soái, nhưng y từ bỏ, bây giờ trở thành một thân vương nhàn tản.

Còn có một người, Chu Ly thái tử, bây giờ là trọng thần ở Vân Châu, mà lại không muốn trở về cố thổ.

Tiên Huyết Nữ Vương được sắc phong làm công tước, trở thành phó soái hải quân Đông Viêm vương quốc.

Rất nhiều người tiếc hận cho Tỉnh Vô Sương, nếu như nàng còn sống, đồng thời đầu hàng, tuyệt đối sẽ trở thành Nguyên soái lục quân.

Mà Yến Biên Tiên, tuyệt đối là bạo phát sự nghiệp mùa xuân thứ hai, trở thành đầu lĩnh ngành tình báo Đông Viêm vương quốc.

Phó soái hải quân Tiên Huyết Nữ Vương lạnh nhạt nói: "Đầu tiên phải hiểu rõ, Hoàng Kim đại lục trong thời gian rất lâu thuộc về phương đông chúng ta. Tại thời kỳ Đại Hàm ma quốc, nó là lãnh thổ lệ thuộc phương đông. Về sau hoàng đế bệ hạ vì đả kích Đại Hàm ma quốc, mới điều động quân Đại Viêm đế quốc công chiếm Hoàng Kim đại lục. Nhưng hiện tại Bạch Vân vương quốc, Tây Viêm vương quốc có ý gì? Trực tiếp bá chiếm, chiếm toàn bộ mỏ khoáng sản tại Hoàng Kim đại lục, hai nhà chia cắt, hoàn toàn không để ý tới Đông Viêm vương quốc chúng ta?"

Ngao Minh nói: "Viên đại nhân, Hoàng Kim đại lục thật sự trọng yếu với chúng ta như vậy sao? Đông Viêm vương quốc, cương vực hơn 20 triệu cây số vuông, đất rộng của nhiều, chẳng lẽ không có đủ tài nguyên khoáng sản sao?"

Viên Thiên Tà nói: "Tài nguyên khoáng sản chúng ta rất nhiều, nhất là dầu hỏa, vô số kể. Nhưng mỏ kim loại, trước mắt quốc thổ cũng có, nhưng phẩm vị không cao, kém xa Hoàng Kim đại lục."

Tô Mang nói: "Bạch Vân và Tây Viêm, muốn hoàn toàn bỏ qua chúng ta, chia cắt Hoàng Kim đại lục, đây tuyệt đối không thể."

Tiên Huyết Nữ Vương nói: "Chuyện này, chúng ta phải đi thánh đô, cầu kiến hoàng đế bệ hạ chứ?"

Nói đến, người trong thiên hạ muốn hận chết Thiên Tộ hoàng đế, tuyệt đối nghiến răng nghiến lợi.

Lúc đầu lấy công lao sự nghiệp Vân Trung Hạc, đã không có khả năng xưng là hoàng đế, nhất định phải thêm Thánh Hoàng, hoặc là Thần Hoàng, chứng minh chiến công của hắn vượt xa hoàng đế Cựu Đại Viêm đế quốc.

Nhưng Thiên Tộ đã sớm gia phong mình là Thần Hoàng, sau đó cái gì Thần Hoàng, Thánh Hoàng, thanh danh toàn bộ đều xấu.

Trên vương tọa, Đông Viêm Vương Vân Nghiêu lắc đầu nói: "Việc này không thể tìm phụ hoàng."

Ngao Minh nói: "Đúng, không thể tìm bệ hạ, đối với ngài ấy, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt. Mà Đông Viêm chúng ta mất đi quyền chủ động Hoàng Kim đại lục, cuối cùng là do hải quân chúng ta quá yếu, đây là sỉ nhục, nên phải biết hổ thẹn sau đó dũng. Nếu không có Tây Viêm, quốc thổ chúng ta còn bị Đại Hàm ma quốc hắc ám thống trị, bọn hắn có ân với chúng ta."

Tiên Huyết Nữ Vương nói: "Ân tình là ân tình, lợi ích là lợi ích, ích lợi quốc gia là chí thượng."

Ngao Minh lạnh nhạt nói: "Thật sao? Nhìn xem hiện tại trong vương quốc, phái bảo thủ hoành hành, mặc kệ cái gì tân chính, đẩy xuống khó khăn như thế. Vốn lạc hậu hơn người khác, còn bảo thủ cố chấp như thế, sẽ chỉ càng ngày càng rớt lại phía sau. Chuyện này rất tốt, để người toàn bộ vương quốc nhìn thấy rõ ràng, rớt lại phía sau là sẽ bị đánh chiếm. Những năm gần đây còn tốt, Cơ Diễm thân vương coi chúng ta còn thân cận, cuối cùng sẽ không thật sự va chạm quân sự. Nhưng Tây Viêm Vương đời sau thì sao? Đời sau nữa? Thời gian của chúng ta không còn nhiều, nếu còn rớt lại phía sau, chỉ sợ thật sự có hoạ chiến tranh. Bệ hạ sắc phong cố thổ lớn nhất cho trưởng tử ngài, là đại vương, người bệ hạ coi trọng nhất. Nếu thua quá ác, mặt mũi bệ hạ cũng sẽ mất hết."

Tiên Huyết Nữ Vương nói: "Bằng không, đại vương ngài đi nói chuyện với Cơ Diễm thân vương đi?"

Vân Nghiêu lắc đầu.

Ngao Minh nói: "Không thể đi, chúng ta là cố thổ Đại Viêm, cố hương bệ hạ. Thân phận Đại vương, áp đảo trên Nhị Vương khác, không thể hạ mình cầu người khác."

Tô Mang hành lễ với Vân Nghiêu, nói: "Đại vương, ta muốn đi Hoàng Kim đại lục, tham gia đàm phán ngoại giao tam đại vương quốc, ngài có chỉ thị gì không?"

Vân Nghiêu nói: "Đấu mà không phá. Mặt khác ngươi đi Hoàng Kim đại lục, nửa đường sẽ đi qua Bạch kinh đúng không? Ta có một phong thư tự tay viết, nhờ ngươi giao cho Bạch Cổ đại vương, không. . . Giao cho Bạch Kỳ thân vương, nhưng phải ngay trước mặt Bạch Cổ đại vương."

Tô Mang đáp: "Vâng."

Ngao Minh nói: "Đại vương, Trật Tự hội bên kia, sẽ phái ai tham gia đàm phán Hoàng Kim đại lục lần này?"

Vân Nghiêu nói: "Không phải đệ ta, là Võ Chính đại nhân. Mặt khác mặc kệ bất luận đàm phán chuyện gì, cũng không cần phải kết giao với bất luận kẻ nào ở Trật Tự hội, đây là tối kỵ đế quốc. Tam đại vương quốc, không được kết giao với Trật Tự hội, không được để Trật Tự hội mất đi địa vị siêu phàm."

Ngao Minh nói: "Đại vương, loại quy củ này hôm nay không phá vỡ, mấy chục năm sau, trăm năm sau, có lẽ sẽ có người phá phá."

Vân Nghiêu nói: "Vậy phải xem chính Trật Tự hội, nếu như quy củ bị phá vỡ, kim thân của họ cũng sẽ bị phá, sẽ cô phụ phụ hoàng chờ mong."

. . .

Trên thế giới này, muốn triệt để thái bình, thực sự quá khó khăn.

Đại Hàm ma quốc diệt vong vẻn vẹn không đến mười năm, toàn bộ Đại Viêm đế quốc đã mâu thuẫn tràn lan.

Mâu thuẫn giữa Tam đại vương quốc.

Trong tam đại vương quốc này, luận lãnh thổ, Đông Viêm và Tây Viêm tương xứng, nhưng luận nhân khẩu, Đông Viêm vượt xa.

Mà nói quốc lực, Tây Viêm có ưu thế nghiền ép.

Nhưng . . . Chính nội bộ Tây Viêm vương quốc cũng mâu thuẫn càng ngày càng nghiêm trọng.

Đầu tiên là mâu thuẫn chủng tộc, thứ đến là mâu thuẫn giai tầng.

Trước đó Tân Đại Viêm đế quốc có rất nhiều nô lệ, về sau tiến đánh Đại Hàm ma quốc, rất nhiều nô lệ được công nhận thân phận công dân.

Nhưng vẫn phân chia đến rõ ràng, công dân nhất đẳng, nhị đẳng, tam đẳng.

Đương nhiên, trên pháp luật đều là bình đẳng. Nhưng trong xã hội, vẫn vô cùng tự nhiên phân chia đủ loại khác biệt.

Công dân đế quốc sớm nhất, chỉ hơn 10 triệu, bây giờ là công dân nhất đẳng.

Mấy ngàn nô lê Tân Đại Viêm đế quốc lúc trước, bây giờ là công dân nhị đẳng. Mà người ở thuộc địa rộng lớn, chính là tam đẳng.

Không chỉ mâu thuẫn giai tầng, Tây Viêm vương quốc còn có phong hiểm tách ra.

Bởi vì lúc ấy Vân Trung Hạc sắc phong Vân Châu cho Tây Viêm vương quốc, mà Vân Châu cách bản thổ phương đông chỉ có mấy ngàn cây số, nhưng cách Tây Viêm vương quốc khoảng chừng mấy vạn cây số, tương đương với một mảnh thuộc địa.

Mà hết lần này tới lần khác Vân Châu rộng chừng mấy trăm vạn cây số vuông, cho nên lúc này người Vân Châu muốn dần dần thoát ly Tây Viêm vương quốc, tự thành hệ thống.

Bây giờ văn võ quan chức Vân Châu, nhao nhao nhìn chằm chằm con trai thứ ba của Tỉnh Trung Nguyệt, trăm phương ngàn kế muốn gã tới Vân Châu, sau đó trở thành thân vương thứ tư Đại Viêm đế quốc.

Tóm lại, mâu thuẫn trong ngoài này, càng ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng Vân Trung Hạc lại hoàn toàn mặc kệ, cơ hồ từ trước tới giờ không lộ diện, cũng không hạ đạt bất luận ý chỉ gì.

Thậm chí nội bộ Tây Viêm vương quốc đã từng phát sinh xung đột quân sự mấy lần, hắn cũng không để ý tới.

Thậm chí, cũng không người nào biết hắn ở đâu.

. . .

Một đảo nhỏ nào đó nóng bức mà mỹ lệ.

Nơi này phong cảnh như vẽ, bãi cát như bông vải, sắc màu rực rỡ.

Vân Trung Hạc ở chỗ này xây dựng bến tàu, vườn hoa, vườn trái cây, còn có một mảng lớn biệt thự trang viên.

Đáng tiếc duy nhất chính là chỗ này trồng bồ đào không tốt lắm, không cách nào cất rượu.

Hắn cùng các thê tử, còn có người nhà, bao gồm toàn gia Tỉnh Vô Biên, đều sinh hoạt ở nơi này.

Sáng sớm, hắn cùng Ngao Ngọc, Ngao Tâm, Tỉnh Vô Biên, mấy người cưỡi du thuyền ra biển câu cá.

Những năm qua hắn sống rất hạnh phúc, nhưng cũng chưa nói tới quá an bình.

Một đám nữ nhân, thường xuyên cãi nhau.

Tỉnh Trung Nguyệt và Bạch Phi Phi cãi nhau.

Cơ Khanh cãi nhau với mỗi người.

Hương Hương không cãi nhau với ai, nhưng hầu như quên đi tất cả.

Không chỉ Tỉnh Trung Nguyệt, vương hậu, Bạch Phi Phi, bọn người đã quên Hương Hương là Nộ Đế, ngay cả Hương Hương cũng quên chính mình là Nộ Đế.

Mấu chốt là nàng liên tiếp sinh ba đứa hài tử, khiến người ta đố kỵ, cảm thấy Vân Trung Hạc quá sủng ái Hương Hương, quá bất công.

Cho nên khi những nữ nhân này huyên náo lợi hại, Vân Trung Hạc sẽ lái thuyền ra biển.

Đây cũng là hạnh phúc phiền não, mà nhờ tranh cãi nhao nhao, mới có khí tức yên hoả.

Đỗ du thuyền tại một vùng biển, nước nơi này cơ hồ thanh tịnh thấy đáy.

Sau đó, bốn nam nhân ném cần thả câu.

"Đệ đệ, bọn hắn huyên náo lợi hại như vậy, sắp đánh lộn đến nơi, ngươi mặc kệ sao?" Ngao Ngọc hỏi.

Vân Trung Hạc nói: "Đâu chỉ muốn đánh nhau? Lần này Vân Châu muốn thoát ly Tây Viêm, muốn đưa Tỉnh Ngạo đến Vân Châu, hơn nữa còn muốn Vân Châu là Nam Viêm vương quốc, biết là đại thủ bút của ai không?"

Ngao Ngọc nói: "Ai?"

Vân Trung Hạc nói: "Yến Biên Tiên, bộ trưởng tình báo Đông Viêm vương quốc, điều động hơn ngàn tên gián điệp tới Vân Châu, Tây Viêm. Hơn nữa còn xúi giục chuyên gia Tây Viêm vương quốc, chính là chuyên gia làm siêu cấp tạc đạn kia"

Ngao Ngọc nói: "Lấy cơ sở Đông Viêm vương quốc, căn bản làm không được đại sát khí kia."

Vân Trung Hạc nói: "Bọn hắn cho là lo trước khỏi hoạ."

Ngao Ngọc nói: "Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng mấy chục năm sau, sẽ có đánh nhau."

Vân Trung Hạc nói: "Thế hệ này sẽ không, đời sau khó nói."

Ngao Ngọc nói: "Ngươi mặc kệ à? Mặc cho gà nhà bôi mặt đá nhau?"

Vân Trung Hạc nói: "Không quản được nhiều như vậy, chỉ cần không hủy diệt nhau tìm đường chết, ta sẽ không quản. Quản được nhiều, ta và Thánh Miếu có gì khác nhau? Vận mệnh của bọn hắn cứ nắm giữ trong tay bọn hắn, lúc nào muốn tìm chết, ta sẽ đi cản một chút. Đương nhiên có lẽ tương lai có một ngày, bọn hắn sẽ cường đại đến mức ta cũng ngăn không được. Nhưng. . . Ta cũng ước gì một ngày này sẽ đến."

"Thánh Miếu, Thánh Miếu. . ." Ngao Ngọc thở dài một tiếng nói: "Đệ đệ, ta nghĩ ngày đó ngươi sẽ không trở về."

Lời này vừa ra.

Ngao Tâm ở bên cạnh nói: "Buồn ngủ, ta đi vào phòng ngủ một lát."

Tỉnh Vô Biên nói: "Vậy ta có nên buồn ngủ không? Được rồi, ta vẫn nên đi ngủ."

Sau đó, Tỉnh Vô Biên cũng đi khoang sau ngủ.

. . .

Từ Thánh Miếu trở về, Vân Trung Hạc không nhắc tới với bất luận kẻ nào.

Ngao Ngọc nói: "Ta sợ ngươi về không được, cũng không phải là nói ngươi không đủ cường đại, mà sợ ngươi quá cường đại, hoặc là cân nhắc quá sâu."

Ngao Ngọc nói lời này đầy hàm nghĩa, cũng có chút phức tạp.

Sợ Vân Trung Hạc quá cường đại, đó chính là nói lo lắng Vân Trung Hạc sẽ thay mặt Thánh Miếu, đi làm thần chỉ lộ, trở thành Cánh Tay Vận Mệnh thế giới này.

Sợ Vân Trung Hạc cân nhắc quá sâu, chính là lo lắng Vân Trung Hạc sẽ tiếp tục xâm nhập tìm tòi nghiên cứu chân tướng Thánh Miếu, chân tướng văn minh thế giới này, chân tướng nhân loại thế giới này.

Thế giới này rốt cuộc là thế giới gì? Ngoại tinh cầu, vị diện khác, Địa Cầu sau khi diệt vong? Hoặc là đáp án càng thâm sâu hơn.

Vân Trung Hạc nói: "Chân tướng rất quý giá, nhưng một số thời khắc cũng không hoàn toàn thích hợp. Ngươi đã từng nói, ngươi rất sợ, không dám đối mặt chân tướng cuối cùng, cho nên đến trình độ nào đó, ngươi dừng lại. Sau khi ta đông chinh, ngươi nghỉ ngơi, không còn tiếp tục tìm kiếm, không còn tiếp tục mạo hiểm. Cái này đương nhiên là một loại khiếp sợ, nhưng trình độ nào đó cũng là một loại sáng suốt."

Ngao Ngọc nói: "Đối với ngươi, càng thêm là một loại dũng cảm."

Chân tướng? Chân tướng chung cực là cái gì?

Nhân loại trên Địa Cầu cũng thường xuyên hỏi đáp án này.

Tỉ như, nhân loại từ đâu tới? Rốt cuộc nhân loại có ý chí tự do không?

Liên quan tới đầu đề này, rất nhiều người viết ra trứ tác phi thường thâm ảo mà chuyên nghiệp, phim phóng sự BBC « Cosmos: A Spacetime Odyssey » đã từng nghiên cứu thảo luận qua, tự do ý chí nhân loại có phải là thật hay không?

Ý thức và ý chí nhân loại, rốt cuộc là chân chính bản thân, hay là lập trình?

Đối với chân tướng, khá trọng yếu, đó chính là tiến hành theo chất lượng. Nước chảy thành sông.

Khi không e ngại chân tướng, có lẽ mới là lúc tốt nhất vạch trần chân tướng.

Đương nhiên, nếu như nhân loại hoàn toàn không quan tâm lực sát thương chân tướng, vậy thì càng tốt hơn.

Vân Trung Hạc cười nói: "Ca, kỳ thật mỗi người đều có sứ mạng của mình. Khi một người hoàn thành sứ mạng, như vậy nên nghỉ ngơi một chút, nên hưởng thụ sinh hoạt thì nên hưởng thụ sinh hoạt. Nếu vẫn chấp nhất, ngược lại có hại vô ích, tại thời điểm thích hợp biến mất, có lẽ mới là trí tuệ cao nhất."

Ngao Ngọc nói: "Huống hồ, biến mất cũng không phải là biến mất thật, chỉ là đổi một loại phương thức yêu mến thế giới này."

Vân Trung Hạc nói: "Vất vả nhiều năm như vậy, hẳn là nên hảo hảo hưởng thụ mới đúng."

Ngao Ngọc nói: "Đúng, hưởng thụ."

Vân Trung Hạc nói: "Lúc trước có một ít truyện cổ tích, đều có một phần cuối giống nhau, đó chính là từ nay về sau, vương tử và công chúa sống hạnh phúc cùng nhau. Về sau không có chuyện xưa, ngươi biết nguyên nhân gì không?"

Ngao Ngọc nói: "Bởi vì sinh hoạt hạnh phúc, chính mình thì rất hạnh phúc. Nhưng trong mắt người khác, lại buồn tẻ đơn điệu."

Vân Trung Hạc thở dài nói: "Ai, cuộc sống của chúng ta chính là hạnh phúc như thế, giản dị tự nhiên, quá buồn tẻ."

Ngao Ngọc nói: "Quá buồn tẻ."

. . .

Trong trang viên biệt thự.

Tỉnh Trung Nguyệt vẫn đang luyện võ, vương hậu vẽ tranh, Bạch Phi Phi vẫn tức giận, Hứa An Đình' đang bận rộn trong phòng bếp, Ninh Thanh đang đọc sách, Cơ Khanh đang làm thí nghiệm.

Mẫu thân Liễu thị đang làm giày cho Bảo Bảo, muội muội Ngao Ninh Ninh buồn bực ngán ngẩm, chuẩn bị hai ngày nữa sẽ rời nơi này.

Thê tử Tỉnh Vô Biên Đạm Đài Vô Diệm đang lo lắng, cũng không biết cửa hàng điểm tâm của nàng tại Vân Châu ra sao, muốn trở về nhìn xem, nhưng lại không nỡ rời nơi này.

Hương Hương đã sớm quên đi chính mình là Nộ Đế, luống cuống tay chân ẵm em bé.

Sinh hoạt hạnh phúc, quả nhiên là đơn điệu mà khô khan.

Dịch giả: Theo mình bộ này khá hay, map ở Vô Chủ chi địa và Đại Chu là hay nhất. Bộ ba bệnh nhân tâm thần 1,2,3 khá làm người đọc thất vọng vì xuất hiện quá đơn điệu. Khúc cuối tác đi khá nhanh, dù giải quyết được các vấn đề đã nêu từ trước nhưng ko còn tính hấp dẫn gay cấn như lúc đầu.

Cám ơn mọi người đã đọc bộ truyện này!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!