Chương 1: Duyên Khởi

[Dịch] Sư huynh, dừng tay đi, ngươi là nhân vật phản diện a!

Lăng Mộng Sơ

3.750 chữ

24-09-2024

Phong Thiệu chưa từng nghĩ tới, chuyện xuyên không lại rơi xuống đầu mình.

Hắn càng không ngờ tới, chưa xuyên không được bao lâu, hắn đã phải đối mặt với nguy cơ chết rét chết đói.

Ngửa đầu nhìn bầu trời bị tầng mây đen dày đặc che khuất, hắn theo bản năng co ro trong bộ quần áo mỏng manh trên người, trong lòng chỉ muốn mắng chửi cái lão thiên gia chết tiệt này.

Ngươi đã đường đường chính chính lôi ta từ xã hội hiện đại đến cái vị diện quỷ quái này, ta không mong ngươi cho ta làm con cưng của trời, nhưng ngươi đừng để ta vừa đến đã chết như vậy chứ!

Từ khi xuyên không đến giờ, đã qua năm ngày rồi. Sau khi xuyên không, hắn phát hiện mình biến thành một tiểu nam hài chỉ mới mười hai mười ba tuổi, trên người trừ một bộ quần áo vải thô ra thì không còn gì khác.

Còn về hoàn cảnh hiện tại, là một vùng đất băng tuyết. Nhìn quanh, mấy chục dặm xung quanh đều không thấy một bóng người. Cả thế giới như chỉ còn lại một mình hắn, cô độc mà gian nan cầu sinh trên thế giới này.

Để có thể sống sót, Phong Thiệu không thể không bắt đầu hành trình gian khổ trên tuyết.

Hắn đã không thể nào tính toán được mình đã đi bao xa trên vùng đất băng tuyết này, hơn nữa bầu trời với tầng mây đen dường như vĩnh viễn không tan và bão tuyết gào thét không ngừng khiến hắn ngay cả việc dựa vào mặt trời để phân biệt phương hướng cũng không làm được. Hắn chỉ có thể dựa vào sự thay đổi của sắc trời để tính toán đã qua bao nhiêu ngày.

Do thiếu ăn thiếu mặc, hắn cảm thấy sinh mạng của mình đang ở bên bờ vực thẳm. Hắn vừa mệt vừa đói vừa khát, gió lạnh thấu xương xuyên qua lớp áo mỏng manh không ngừng cướp đi chút hơi ấm ít ỏi còn sót lại trên người hắn.

Hắn biết, bản thân đã đến giới hạn rồi.

Ngửa đầu nhìn trời, Phong Thiệu không khỏi cười khổ.

Ta có lẽ là kẻ xuyên không chết nhanh nhất cũng chết thảm nhất trong lịch sử rồi?

Dưới chân loạng choạng một cái, khiến hắn bất giác ngã xuống đất. Hắn cố gắng muốn bò dậy, nhưng cơ thể đã nhiều ngày chưa được ăn uống khiến hắn căn bản không thể đứng dậy.

Haiz, thôi vậy, ta mệt rồi. Nếu có kiếp sau, ta hy vọng có thể đầu thai vào một gia đình ấm áp.

Trong lúc mơ màng, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người đi đến trước mặt mình. Hắn không nhìn rõ toàn bộ bóng dáng người nọ, chỉ có thể mơ hồ nghe được người nọ nói.

Hắn ta nói: “Ngươi có nguyện bái ta làm sư không?”

Phong Thiệu theo bản năng nhỏ giọng đáp: “Vậy… người có thể cứu ta không?”

“Nếu ngươi bái ta làm sư, ta sẽ cứu ngươi.”

“Nếu ta không bái người làm sư thì sao?”

“… Ta vẫn sẽ cứu ngươi.”

“Vậy ta nguyện bái người làm sư.”

Chính đoạn đối thoại ngắn này đã thay đổi vận mệnh cả đời của Phong Thiệu.

Sau này, Thanh Dương Tử - người đã trở thành Chưởng môn của Thái Vi Tông, từng hỏi đại đệ tử của mình vấn đề này: “Nếu lúc đó ta nói nếu ngươi không bái sư thì ta sẽ không cứu ngươi, ngươi sẽ như thế nào?”

Phong Thiệu đáp: “Đương nhiên là bái sư rồi! Dù sao ta cũng không muốn chết mà!”

“Vậy tại sao ngươi còn hỏi câu hỏi như vậy?”

“Bởi vì ta phải tìm hiểu xem vị sư tôn tương lai của mình rốt cuộc là người như thế nào.”

“… Có gì khác biệt sao?”

“Đương nhiên là có khác biệt! Nếu không bái sư thì không cứu ta, chứng tỏ sư tôn là người rất thực dụng. Ta sẽ kính trọng người, cũng sẽ giống như tất cả các đệ tử khác mà răm rắp nghe lời người, nhưng sẽ không sùng bái người. Hơn nữa sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ rời xa người. Bởi vì ta lo lắng sẽ có một ngày, sư tôn bán đứng ta.”

“… Vậy còn bây giờ thì sao?”

“Ta sẽ luôn coi Thái Vi Tông là nhà của mình, coi sư tôn như người thân của mình. Chuyện sư tôn muốn làm, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành. Sư tôn muốn phát dương quang đại tông môn, vậy ta sẽ dốc hết sức lực để hỗ trợ sư tôn hoàn thành tâm nguyện này.”

Hắn đã nói như vậy.

Cũng đã làm như vậy.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!