Thái độ của Trương Dịch đối với Phương Vũ Tinh rất lạnh lùng.
Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh cũng cảm thấy được có gì đó không ổn cho lắm.
Điều kỳ lạ là sau khi lầm tưởng Trương Dịch là đại gia ngầm, chẳng những hai người bọn họ không tức giận vì thái độ của Trương Dịch, mà ngược lại bọn họ còn chủ động xum xoe lấy anh.
"Này, Trương Dịch, cậu vừa mới đi ăn ở nhà hàng này à?"
Lâm Thải Ninh giả vờ bâng quơ hỏi một câu.
Trương Dịch khẽ cau mày, người phụ nữ này cũng không phải là hạng tốt lành gì, cô ta với Phương Vũ Tinh đều cá mè một lứa, như nhau cả thôi.
Lúc trước lừa lấy thức ăn của anh, ngay cả lúc hại chết anh cũng có phần của cô ta.
"Ừm."
Trương Dịch trả lời một cách lạnh lùng, sau đó đút hai tay vào túi, quay người đi về phía siêu thị.
Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh vội vàng đi theo.
“Trương Dịch, cậu đang định đi đâu vậy?”
Vẻ mặt Phương Vũ Tinh dịu dàng, cô ả cười cười hỏi thăm.
"Đi siêu thị."
Trương Dịch vẫn lạnh lùng như cũ, bên trong giọng nói còn mang theo vài phần không kiên nhẫn.
Nếu như không phải muốn để cô ả nếm trải sự tuyệt vọng của ngày tận thế một chút, thì Trương Dịch đã sớm ra tay tiễn cô ả đi rồi, dù sao anh luôn rất muốn Phương Vũ Tinh chết đi.
Phương Vũ Tinh nháy mắt với Lâm Thải Ninh, vội vàng nói: "Thật trùng hợp quá, bọn chị cũng đang định đi mua sắm ít thứ. Vậy vừa hay tiện đường rồi!"
Bấy giờ Trương Dịch đã hiểu ra.
Chắc chắn là bọn họ đã nhìn thấy anh ăn uống ở nhà hàng Michelin 3 sao sang chảnh thế này, cho nên lầm tưởng anh là đại gia ngầm rồi đây.
Bảo sao đột nhiên lại nhiệt tình với anh như thế.
Anh cũng lười nói chuyện với bọn họ, trực tiếp cất bước đi đến siêu thị.
Nhưng anh càng hành xử như thế, Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh ngược lại càng nghĩ rằng anh chắc mẩm là phú nhị đại rồi.
Nếu không, dựa vào cái gì mà lại có thể kiêu căng như thế?
Hai người bọn họ đi theo Trương Dịch, Phương Vũ Tinh thậm chí còn đi sát bên cạnh Trương Dịch, như có như không mà cố ý đưa tay ra đụng chạm vào tay anh.
Lúc Trương Dịch nhìn về phía cô ả, cô ả lại làm ra vẻ e thẹn mà nghiêng đầu quay mặt đi chỗ khác, khuôn mặt ửng hồng như thể đang rất thẹn thùng.
Trương Dịch cười khẩy trong lòng.
Con ả đàn bà này trà xanh thật, mày diễn hay thật đấy! Nếu mày mà đi đóng phim thì cầm chắc giải Oscar trong tầm tay rồi!
Trương Dịch bước vào siêu thị, lấy một chiếc xe đẩy rồi đi vào trong.
Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh cũng vội vã đẩy xe đuổi theo sau.
"Trương Dịch, cậu ăn cơm với ai thế?"
Phương Vũ Tinh cười cười hỏi.
Trương Dịch đi về phía khu thực phẩm, lạnh lùng nói: "Tôi ăn một mình, không được sao?"
Hai mắt Phương Vũ Tinh sáng lên, vội vàng nói: "Ái chà, người ta cũng không phải ý này đâu mà. Chỉ là đồ ăn ở trong đó rất đắt tiền, chị còn tưởng là cậu mời người nào đấy ăn cơm nữa cơ!"
Lâm Thải Ninh không nhịn được mà hỏi ra miệng: "Trương Dịch, một tháng lương của cậu chỉ hơn 10 ngàn thôi mà đúng không? Bữa cơm này ăn một phát cũng đi mất hết nửa năm tiền lương của cậu rồi."
"Xem ra, người nhà cậu cũng để lại cho cậu không ít tiền nhỉ?"
Phương Vũ Tinh vội vàng hung dữ mà trừng mắt với Lâm Thải Ninh một cái.
Ngu ngục, những lời này sao có thể tuỳ tiện hỏi như vậy được!
Là một trà xanh cao cấp, quy tắc quan trọng nhất chính là: Nói chuyện tình cảm với người giàu, nói chuyện tiền bạc với người nghèo.
Lâm Thải Ninh cũng nhận ra rằng mình đã nói sai lời nên vội vàng gỡ gạc lại.
"Ha ha ha, tôi chỉ nói đùa một tí thôi. Thật ra chúng ta đều là bạn thân với nhau cả mà, có tiền hay không có tiền cũng đâu có gì quan trọng đâu."
Nhưng mà Trương Dịch căn bản không phản ứng lại bọn họ.
Anh đến khu thực phẩm, nhìn vào dãy hàng hoá rực rỡ màu sắc nằm trên kệ hàng, như thể đang tiến vào một vùng trời kho báu.
Ở kiếp trước, anh đã từng trải qua cảm giác hà tặng hà tiện một gói mì tôm trong tận 2 ngày.
Vì vậy đối với thức ăn mà nói, trong lòng anh có một loại khao khát vô cùng tận.
Trương Dịch trực tiếp đi đến kệ hàng bên cạnh, càn quét một loạt đồ ăn trên kệ vào trong xe đẩy.
Xúc xích hun khói, mì tôm, đồ tự sôi các thứ và gia vị,... Anh đều mua với số lượng khủng bố.
Một loạt hành động này khiến cho Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh trợn tròn mắt há hốc mồm.
"Trương Dịch, cậu... Cậu mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì thế? Cậu định đi cắm trại sao?"
"Ừ."
Trương Dịch qua loa trả lời.
Tuy nhiên, Lâm Thải Ninh lại nảy sinh nghi ngờ, lén lút thì thầm vào bên tai Phương Vũ Tinh: “Phú nhị đại đi cắm trại một lần sẽ ăn nhiều đến thế hả?"
Phương Vũ Tinh cũng có chút hoài nghi, nhưng mà nghĩ đến bữa ăn ở nhà hàng Michelin 3 sao, trong thâm tâm lại không đành lòng bác bỏ ý nghĩ Trương Dịch là phú nhị đại.