Chương 47: Chương 47

[Dịch] Sau Khi Xuyên Qua Bị Bắt Làm Hoàng Đế

Ngã Ái Cật Sơn Trúc

3.603 chữ

12-10-2024

Việc tặng đồ cũng có sự sắp đặt, dù sao đây là ngày vui, không ai muốn gây chuyện không vui. Vì vậy trước mặt Diệp Sóc bày biện toàn những thanh tao ưu nhã như nghiên mực, bút lông, sách cổ... Nhìn qua đều là những vật mang ý nghĩa tốt đẹp.

Còn những món đồ tầm thường đều được đặt xa xa, không cho y có cơ hội chạm vào.

Lễ chọn đồ đoán tương lai mà, chẳng phải vẫn thế sao? Mọi người đều hiểu rõ và đã quen với cách làm này từ lâu.

Diệp Sóc thấy rõ như gương, biết mình hôm nay cũng chỉ đi qua sân khấu mà thôi. Từ một tháng trước, Thu Ngô cung trên dưới đã chuẩn bị đầy đủ cho yến tiệc chọn đồ đoán tương lai của y rồi.

Y trơ mắt nhìn viên ngọc ấn nhỏ tinh xảo được Vương Tự Toàn thận trọng đặt trước mặt mình.

Y thầm nghĩ: "Thật là có tâm."

Cha nuôi của y quả thật rất giỏi.

Lúc này y chợt nhớ ra, gần đây đã lâu không nghe tin tức gì từ triều đình về cha nuôi và ông ngoại của y, nhưng lại không thấy nương y lo lắng gì nhiều. Y đoán rằng, có lẽ cha nuôi và ông ngoại bên đó đã đạt được một sự cân bằng vi diệu nào đó.

Dù sao Trấn Quốc Công cũng đã chinh chiến cả đời, muốn trừ tận gốc trong một lúc quả thật không thực tế.

Hoàng thượng có lẽ cũng không nỡ trảm thảo trừ căn, nhưng sự lừng lẫy của phủ Trấn Quốc Công như mặt trời ban trưa chắc chắn khiến hắn lo ngại.

Vì vậy đây là hắn lấy cớ chọn đồ đoán tương lai để dò xét thái độ của phủ Trấn Quốc Công chăng?

Để phủ Trấn Quốc Công bên đó hiểu lầm rằng tiểu Hoàng tử có hy vọng đoạt ngôi, xem phủ Trấn Quốc Công sẽ phản ứng ra sao, dựa vào đó Hoàng đế mới có thể phán đoán nên giết hay tha.

Y hiểu rõ đạo lý, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự phản cảm trong lòng y.

Y ghét nhất bị lợi dụng.

Thói quen này của cha nuôi không tốt, cần phải uốn nắn.

Chú ý thấy tiểu Hoàng tử dưới đất chớp mắt một cái, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy mí mắt giật giật, như thể có điều gì không hay sắp xảy ra.

Trong khi đó, Quý phi vừa lo lắng vừa xoắn xuýt.

Bình tĩnh mà xét, nàng ta muốn nhi tử mình đi lấy viên ngọc ấn kia, nhưng linh cảm thứ sáu lại âm thầm nhắc nhở nàng ta, dường như có điều gì đó bất thường.

Tuy nhiên, rất nhanh nàng ta không còn tâm trí để lo lắng về ngọc ấn nữa.

Trong ánh mắt hơi căng thẳng của mọi người, tiểu Hoàng tử dưới đất bắt đầu cử động.

Vốn định thành thật phối hợp với buổi lễ chọn đồ đoán tương lai, nhưng giờ xem ra, e là không cần nữa.

Khi y khéo léo tránh tất cả những đồ vật quý giá, thẳng tiến về phía bàn tính ở ngoài cùng, động tác xoay tràng hạt của Hoàng thượng không kiểm soát được tăng nhanh.

Bàn tính đại diện cho thương nhân, trong bốn nghề sĩ nông công thương, thương là thấp kém nhất, hoàng tộc tự nhiên coi thường.

Khi y nhét thỏi vàng bên cạnh bàn tính vào túi, hắn cũng theo đó dời chỗ một chút.

Lúc này hắn đã phát hiện tình hình có vẻ hơi bất thường.

Y thầm nghĩ: "À, không chịu nổi rồi sao? Đằng sau còn nữa đây."

Chú ý thấy tiếng động nhỏ gần đó, y cười lạnh trong lòng.

Cuối cùng, khi bàn tay nhỏ của y chạm vào son phấn và yếm, tràng hạt trong tay hắn gần như xoay ra tàn ảnh.

Tràng hạt khắc kinh Phật, vốn dùng để tĩnh tâm, nhưng giờ càng xoay càng khiến hắn nôn nóng.

Khi hắn dùng ngọc ấn để thăm dò phủ Trấn Quốc Công, rõ ràng đã quên mất một điều - Tiểu Hoàng tử cũng là nhi tử hắn, nhi tử hắn trước mặt bao người chọn đống đồ chơi lộn xộn này, làm cha hắn còn mặt mũi nào nữa!

Nếu để tôn thất bên kia biết, nhất là mấy vị vương gia, thì biết làm sao đây.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, sắc mặt hắn đã có phần u ám.

Thật kỳ lạ... Trước buổi lễ chọn đồ đoán tương lai lúc đầy tuổi, Quý phi đã không gọi cung nhân tập luyện trước một chút sao?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!