Xác định kế hoạch, Chu Minh Thụy lập tức cảm thấy kiên định. Sợ hãi, bối rối và bất an đã bị dẹp vào một xó.
Cho tới lúc này, hắn mới có tâm tư xem xét kỹ những mảnh vỡ ký ức mà Klein để lại.
Chu Minh Thuỵ đứng dậy theo thói quen, khoá van ống dẫn lại. Nhìn đèn treo tường từ từ tối đi rồi tắt phụp, hắn mới ngồi xuống, vừa vô ý thức vuốt ve ổ xoay làm từ đồng thau của khẩu súng vừa giơ tay đè lên thái dương, lẳng lặng "hồi tưởng" trong bóng tối bị nhuộm màu ửng đỏ hệt như một khán giả đang tập trung nhất trong rạp chiếu phim.
Có lẽ là bị ảnh hưởng từ viên đạn nên ký ức của Klein như mảnh thuỷ tinh vỡ vụn, không chỉ mất tính kết nối mà nhiều ký ức còn bị thiếu. Ví dụ như khẩu súng ổ xoay được chế tác tinh xảo này tới từ đâu? Là tự sát hay bị giết? Câu "Tất cả mọi người sẽ chết, kể cả ta" trên trang bút ký kia rốt cuộc có ý gì? Hai ngày trước khi xảy ra chuyện liệu có tham dự chuyện gì kỳ quái không?
Không chỉ những ký ức cụ thể này đã vỡ thành mảnh nhỏ, bị khuyết thiếu, mà cho dù có biết nhiều tri thức như vậy thì với trạng thái hiện tại, Chu Minh Thuỵ tin rằng nếu Klein quay về đại học, sợ rằng sẽ không thể tốt nghiệp được. Cho dù thực tế là hắn mới tốt nghiệp được vài ngày, vả lại bản thân cũng không hề lơ là.
“Hai ngày sau phải tham gia phỏng vấn vào hệ lịch sử của đại học Tingen... Các trường đại học ở vương quốc Ruen này không có truyền thống giữ sinh viên đã tốt nghiệp ở lại làm giảng viên... Giáo sư sẽ cho một thư đề cử tới đại học Tingen và một lá khác cho đại học Backlund...”
...
Trong khi Chu Minh Thuỵ lặng lẽ "quan sát", mặt trăng đỏ bên ngoài cửa sổ dần di chuyển về phía tây, rồi lặn xuống. Cho tới khi ánh sáng xuất hiện từ phía đông, một màu vàng nhiễm sáng đường chân trời.
Lúc này, có tiếng động vang lên từ căn phòng bên cạnh. Rồi tiếng bước chân nhanh chóng tới gần cửa.
“Melissa dậy rồi... Con bé đúng là luôn luôn đúng giờ.” Chu Minh Thuỵ mỉm cười. Bị ảnh hưởng từ ký ức của Klein nên hắn cảm thấy Melissa là em gái ruột của mình.
Nhưng mà mình làm gì có em gái... Hắn tự giễu mình một câu.
Melissa không giống Benson và Klein, con bé không hoàn thành chương trình vỡ lòng ở trường Chủ Nhật của giáo hội nữ thần Đêm Tối. Lúc con bé đến tuổi đi học, vương quốc Ruen ban hành "Phương pháp giáo dục tiểu học", thành lập uỷ ban giáo dục cấp thấp, chuyên cung cấp ngân sách, tăng vốn đầu tư.
Nhưng ba năm đã qua, với tiền đề là hợp nhất không ít trường học của giáo hội, phần lớn trường công lập sơ cấp đã được thành lập, giữ vững nguyên tắc trung lập về tôn giáo, không dính líu tới sự phân tranh của ba giáo hội của chúa tể Bão Táp, nữ thần Đêm Tối và thần Hơi Nước và Máy Móc.
So với trường học Chủ Nhật chỉ mất một penny cho một tuần, học phí ba penny cho một tuần của trường học công lập sơ cấp có vẻ đắt. Nhưng ở trường Chủ Nhật thì một tuần chỉ học vào một ngày Chủ nhật duy nhất, còn trường công lập thì học sinh sẽ đi học sáu ngày trong tuần. Tính ra thì học phí thấp tới mức gần như là miễn phí.
Melissa khác với đám con gái khác, từ khi còn nhỏ con bé đã thích bánh răng, dây cót, ổ trục linh tinh. Con bé lập chí trở thành một kỹ sư máy hơi nước.
Bản thân đã trải qua vất vả do học không đủ, lại hiểu được tầm quan trọng của giáo dục, Benson ủng hộ giấc mơ của cô em gái hệt như việc anh ủng hộ Klein học đại học. Dù sao trường kỹ thuật Tingen chỉ được coi là giáo dục trung cấp, không phải cần phải tới trường học văn pháp hoặc trường công để tích luỹ nữa.
Tháng Bảy năm ngoái, lúc đó Melissa mười lăm tuổi, con bé đã thi đỗ kỳ thi đầu vào, trở thành một thành viên khoa Máy Hơi Nước và Cơ Khí của trường kỹ thuật Tingen. Học phí mỗi tuần cũng tăng lên tới chín penny.
Mà cùng lúc đó, công ty xuất nhập khẩu nơi Benson làm việc bị ảnh hưởng bởi thời cuộc ở phía lục địa Nam nên cho dù là lợi nhuận hay lượng công việc đều sụt giảm nghiêm trọng, không thể không cắt giảm đi một phần ba biên chế. Vì giữ việc, vì duy trì sinh kế, Benson đành phải nhận những công việc nặng nề hơn, phải thường xuyên tăng ca hoặc đi công tác ở những nơi có điều kiện tồi tàn. Giống như mấy ngày nay vậy.
Không phải là Klein không muốn đỡ đần cho anh trai mình, nhưng vốn thuộc tầng lớp bình dân nên khi thi vào từ một trường ngữ pháp bình thường lên đại học, hắn cảm thấy rất rõ sự thiếu sót của bản thân. Ví dụ như tiếng Fusark cổ, thứ ngôn ngữ cội nguồn của toàn bộ các quốc gia ở lục địa Bắc, với con cháu nhà quý tộc và đám học sinh nhà có tiền thì đó là những gì phải học từ bé, còn hắn phải tới khi lên đại học mới được tiếp xúc.
Những chuyện tương tự còn rất nhiều. Klein gần như bỏ hết sức lực, thường xuyên thức từ đêm tới sáng mới tạm coi là đuổi kịp kẻ khác, lấy thành tích trung bình mà tốt nghiệp.
Những ký ức liên qua tới anh trai và em gái toát lên trong đầu Chu Minh Thụy. Mãi đến khi tay nắm cửa chuyển động, cửa được mở ra, vang lên một tiếng kẹt, hắn mới tỉnh táo lại, nhớ ra rằng mình đang cầm một chiếc súng ổ xoay trong tay.
Đây chính là vật phẩm bị bán quản chế!
Sẽ khiến trẻ con sợ!
Còn cả miệng vết thương trên đầu mình nữa!
Thấy Melissa sắp đi ra, Chu Minh Thụy vừa tay đè huyệt thái dương, vừa cuống quít kéo ngăn bàn rồi quăng khẩu súng vào trong, vang lên một tiếng cộp.
“Gì thế?” Nghe được tiếng động, Melissa quay sang nhìn, ánh mắt nghi hoặc.
Con bé đang ở độ tuổi tươi trẻ nhất của cuộc đời, cho dù không được ăn ngon khiến khuôn mặt hơi gầy gò và yếu ớt, nhưng làn da vẫn sáng mịn toát ra hơi thở của thiếu nữ.
Thấy cô em gái đang nhìn với ánh mắt dò xét, Chu Minh Thụy vờ trấn tĩnh, cầm lấy thứ ở gần tay mình nhất rồi thong dong đóng ngăn kéo lại để che đi sự tồn tại của khẩu súng kia, tay khác thì ấn lên huyệt thái dương. Cảm giác từ đầu ngón tay cho hắn biết miệng vết thương đã khép lại!
Hắn lấy một chiếu đồng hồ bỏ túi mà trắng bạc với hoa văn cành lá từ trong ngăn kéo, ấn nhẹ một cái phần chóp là phần nắp sẽ mở ra.
Chiếc đồng hồ này là kỷ vật đáng giá nhất trong số những gì mà người cha thượng sĩ lục quân hoàng gia để lại cho ba anh em, nhưng dù sao cũng là vật đã qua sử dụng nên mấy năm nay thường hay trục trặc. Cho dù đã tìm thợ đồng hồ sửa nhưng nó vẫn thế, điều này khiến Benson vốn thích mang nó theo để nâng thân phận mình lên liên tục bị xấu hổ, nên mới vứt nó ở nhà.
Không thể không nói, Melissa quả thực có thiên phú về phương diện máy móc. Sau khi học được lý thuyết xong, con bé bắt đầu mượn dùng các công cụ của trường học về nghịch chiếc đồng hồ bỏ túi này, gần đây còn tuyên bố là đã sửa được nó!
Chu Minh Thụy nhìn nắp đồng hồ bật lên, nhìn kim giây tạm ngừng, theo bản năng hắn xoay phần chóp định lên cót cho đồng hồ.
Nhưng hắn vặn vài vòng mà chẳng thấy tiếng dây cót kêu lên, kim giây vẫn ở nguyên chỗ cũ.
“Hình như lại hỏng rồi.” Hắn nhìn sang phía em gái.
Melissa nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm, bước tới gần rồi cầm lấy đồng hồ.
Con bé đứng im tại chỗ, đầu tiên là rút phần chóp của đồng hồ lên, rồi vặn vài vòng, thế là tiếng kim giây chuyển động tạch tạch vang lên.
Bình thường thì rút lên đâu phải để điều chỉnh thời gian... Chu Minh Thụy lập tức đờ mặt ra.
Cùng lúc đó, tiếng chuông truyền tới từ nhà thờ xa xa, liên tiếp sáu hồi, xa xăm và kỳ ảo.
Melissa vểnh tai nghe, sau đó lại kéo phần chóp lên một đoạn rồi tiếp tục vặn điều chỉnh thời gian.
“Được rồi.” Con bé nói một câu cụt lủn và không cảm xúc, sau đó ấn phần chóp của chiếc đồng hồ xuống và trả lại cho Chu Minh Thuỵ.
Chu Minh Thụy cười lại với con bé một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.
Melissa nhìn ông anh trai của mình một cái thật kỹ, rồi quay người đi tới chỗ tủ quầy, lấy bàn chải và khăn mặt, sau đó mở cửa đi tới phòng tắm chung.
“Vẻ mặt vừa rồi của con bé sao cứ như kiểu ghét bỏ mà không thể làm gì được nhỉ. Ánh mắt kia là thương hại ông anh đầu óc có vấn đề?” Chu Minh Thụy lắc đầu, khẽ cười, sau đó đóng nắp đồng hồ lại, rồi lại ấn cho nó mở ra, vang lên những tiếng cạch cạch.
Cứ lặp đi lặp lại hành động đó, tư duy của hắn bắt đầu chuyển tới một vấn đề.
Trong tình huống không có ống giảm thanh, Klein tự sát, tạm thời coi là tự sát đi, động tĩnh sẽ không hề nhỏ, mà Melissa chỉ ở cách một bức tường lại không hề phát hiện.
Là con bé ngủ quá say? Hay là bản thân chuyện Klein tự sát hoàn toàn kỳ dị?
Cạch, mở ra, cạch, đóng lại... Melissa rửa mặt xong quay lại thì thấy ông anh mình đang không ngừng làm cái động tác không có chủ đích là đóng mở nắp đồng hồ bỏ túi.
Ánh mắt con bé lại nhiễm sự bất đắc dĩ, con bé cất tiếng nói ngọt ngào: “Klein, anh lấy hết số bánh mỳ còn lại ra đi. Hôm nay nhớ đi mua bánh mới, cả thịt và đậu Hà Lan nữa. Anh sắp tham gia phỏng vấn rồi, em sẽ hầm thịt dê đậu Hà Lan cho.”
Khi nói, con bé kéo bếp lò từ trong góc ra, đốt số than còn lại, đun một bình nước ấm.
Trước khi nước sắp sôi, con bé mở ngăn kéo ở dưới cùng của tủ bát, lấy ra một lon đựng lá trà hàng xấu nhất với động tác như mang bảo bối ra, đổ chừng mười lá vào trong bình nước, coi đó làm nước trà chân chính.
Rót nước trà ra hai chén lớn, Melissa và Chu Minh Thụy uống nước trà, chia sẻ hai bánh mì lúa mạch đen với nhau.
Không lẫn vụn gỗ, không quá nhiều trấu cám, nhưng vẫn không thể ăn được... Ngay lúc này cơ thể Chu Minh Thụy khá suy yếu, bụng đói khát, đành dựa vào nước trà mà vừa oán vừa cố nốc miếng bánh mì kia.
Vài phút sau, Melissa ăn xong. Con bé bó phần tóc rủ xuống ngực lại, nhìn Chu Minh Thụy và nói: “Nhớ mua bánh mì mới, chỉ tám pound thôi. Trời nóng mua nhiều về thì hỏng mất. Còn cả thịt dê và đậu Hà Lan nữa. Nhớ ấy!”
Quả nhiên là thương ông anh mọt sách, có khi còn hơn... Chu Minh Thụy mỉm cười, gật đầu: “Ok.”
Về một pound của vương quốc Ruen này, dựa theo trí nhớ của Klein, Chu Minh Thụy đối chiếu với trí nhớ của mình thì cho rằng nó gần bằng một cân mà hắn biết, cũng chính là 0,5 kg.
Melissa không nói gì thêm, đứng dậy thu dọn, gói gém chiếc bánh mì còn lại kia làm bữa trưa, đội chiếc mũ lụa cũ mà mẹ để lại, cầm túi xách có đựng sách vở bút biếc mà con bé tự may chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay không phải Chủ nhật, con bé phải đi học cả ngày.
Đi bộ từ nhà trọ này tới trường kỹ thuật Tingen mất chừng mười phút đồng hồ. Có xe ngựa công cộng, một penny cho một km, đi trong thành phố thì mất tối đa 4 penny, ngoại ô là 6 penny. Vì tiết kiệm nên Melissa luôn dậy sớm tự mình đi bộ.
Vừa mở cửa ra, con bé dừng lại, quay người nói: “Klein, anh đừng mua nhiều thịt dê với đậu Hà Lan. Có lẽ phải tới Chủ nhật Benson mới về được. Ừm, nhớ là chỉ cần tám pound bánh mì thôi đấy.”
“Ok, ok.” Chu Minh Thụy trả lời đầy bất đắc dĩ. Cùng lúc đó, hắn thầm lẩm nhẩm từ "Chủ Nhật" mấy lần trong lòng.
Ở lục địa Bắc, một năm cũng chia làm mười hai tháng, mỗi năm có 365 ngày, hoặc 366 ngày. Một tuần cũng chia làm bảy ngày.
Ở Trái Đất thì đây chính là thành quả của thiên văn học, làm cho Chu Minh Thụy hoài nghi rằng nơi này là thế giới song song với Trái Đất. Việc phân chia thời gian ở nơi này là do tôn giáo. Bởi vì lục địa Bắc có bảy vị thần linh chính thống: Mặt Trời Vĩnh Hằng, chúa tể Bão Táp, thần Tri Thức và Trí Tuệ, thần Đêm Tối, mẫu thần Đất Đai, thần Chiến Tranh và thần Hơi Nước và Máy Móc.
Nhìn cô em gái đóng cửa đi học, Chu Minh Thụy chợt thở dài, rồi tập trung tinh thần vào nghi thức đổi vận.
Xin lỗi, anh thực sự muốn về nhà...