[Dịch] Phổ La Chi Chủ

/

Chương 44: Chương 44

Chương 44: Chương 44

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Sa Lạp Cổ Tư

4.647 chữ

08-09-2024

Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông

Chương 44: Hai con đường quan trọng (2)

Từ khi lên tàu hỏa cho đến bây giờ, Lý Bạn Phong đã gặp quá nhiều tình huống phá vỡ nhận thức, nếu như không phải vận khí vô cùng tốt, có lẽ hắn cũng chẳng thể sống tới tận bây giờ.

Đây mới chỉ là sinh hoạt hằng ngày của Dược Vương Câu, nếu thật sự phải đi đến nơi hung hiểm, chỉ sợ một ngày hắn cũng không chịu được, còn ảo tưởng muốn luyện ra trạch linh sau nửa năm? Chỉ sợ lúc đó hắn đã biến thành một con oan hồn, làm chất dinh dưỡng cho trạch linh của nhà khác.

Sự việc đã quyết xong, người bán hàng rong giao chiếc chìa khoá đồng cho Lý Bạn Phong.

Lý Bạn Phong thử qua vài lần, xác nhận không có vấn đề gì, giao dịch hoàn tất.

“Lỗ lỗ lãi lãi, không ai nợ ai, lần giao dịch này là tôi bị lỗ, nhưng tôi rất chú trọng thanh danh của mình, nếu cậu đã nhận đền bù của tôi thì đừng ra ngoài bêu xấu thanh danh của tôi, chuyện này cậu không được kể lại với ai, đồng ý không?”

Lý Bạn Phong gật đầu đáp: “Đồng ý.”

“Vậy thì chuyện này coi như giải quyết xong, cậu có người thân ở Dược Vương Câu không?”

Lông mày Lý Bạn Phong nhíu lại: “Tại sao lại hỏi về cái này?”

“Trước kia có một người, vốn là hoả tu, nhưng về sau lại hối hận nên muốn đổi đạo môn, chuyển sang thuỷ tu, ngày đầu tiên không có vấn đề gì, nhưng đến ngày thứ hai lập tức biến thành tro.”

Gương mặt Lý Bạn Phong run rẩy: “Ý ông là sao?”

“Ý tôi là chưa chắc cậu có thể sống sót, chuyện về lâu về dài thì tôi không kiểm soát được, nhưng nếu như đến cả đêm nay cậu cũng không sống sót được thì tôi sẽ bồi thường cho người thân của cậu.”

Người bán hàng rong đúng là một kẻ trọng danh dự.

Lý Bạn Phong lắc đầu: “Tôi không có người thân.”

Đây là nói thật, bất kể ở Dược Vương Câu hay là chỗ nào khác, Lý Bạn Phong cũng không có người thân.

“Vậy thì tôi bó tay, dù sao đi nữa thì tôi đã tặng cậu căn nhà này, còn lại thì chỉ có thể dựa trên phúc phần của cậu.”

Người bán hàng rong chép miệng, căn dặn một câu: “Cậu phải nhớ kĩ, khi ngủ trong nhà một đêm, nếu trong người có khí lực bắt đầu dâng trào, chứng tỏ cậu thật lòng thừa nhận nhà, tu vi của cậu cũng có thể hòa hợp với căn nhà này, cửa thứ nhất được tính là qua.

Khi ở trong nhà, trạch tu có chiến lực mạnh nhất, vượt xa người thường, sau khi rời khỏi nhà thì chiến lực sẽ dần dần suy yếu, lúc quay lại nhà thì chiến lực sẽ dần dần hồi phục, đây là điểm mấu chốt của trạch tu.

Lữ tu có ưu thế nhất ở vùng hoang vu dã ngoại, địa hình càng nguy hiểm thì chiến lực càng mạnh, nếu bị nhốt ở trong phòng thì lữ tu sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, đây là điểm mấu chốt của lữ tu.

Mỗi ngày phải ở trong nhà hai tiếng, ít nhất phải đi được hai mươi dặm, đây là cơ sở tu hành hằng ngày, nếu đủ điều kiện cơ sở thì sẽ có cảm ứng, còn nếu không thì sẽ nhận phản phệ, Kiều Duyệt Sinh chính là một ví dụ.

Nếu thực tế gặp được chuyện khó xử thì ít nhất mỗi ngày cũng phải về nhà một lần, cũng phải nghĩ biện pháp để đi ít nhất ba đến năm dặm, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được thì chỉ có chờ chết bất đắc kỳ tử mà thôi.

Lữ tu phải ở nơi hung hiểm một đêm thì sẽ lên được một tầng, trạch tu lấy lòng trạch linh cũng có thể lên được một tầng, lên tầng cũng có cảm ứng, phải nhớ kỹ, phải nhớ cho kỹ vào.”

Người bán hàng rong đặt cuốn chiếu bọc thi thể ở trên thùng đựng hàng, đẩy xe chuẩn bị đi.

Lý Bạn Phong hỏi một câu: “Ông có sạc dự phòng không?”

“Sạc dự phòng? Tôi không có một thiết bị dùng điện nào cả.” Người bán hàng rong lắc đầu.

Lý Bạn Phong nhìn cảnh tượng tối sầm xung quanh, nghĩ một chút về kiến thức từng học, hỏi: “Nơi này có điện không?”

“Có điện?”

Người bán hàng rong nhất thời không biết trả lời ra sao: “Cũng có người dùng điện, nhưng điện vẫn chưa liên thông, điện ở Phổ La Châu rất khó để vận chuyển cự ly xa, dùng cách nói của người ngoại châu các cậu thì là do chi phí kéo dây quá lớn.

Sạc dự phòng mà cậu nhắc tới hẳn là dùng cho điện thoại di động, ở Phổ La Châu thì rất ít người dùng cái này. Nơi này vốn không có tín hiệu di động, những tín hiệu mà cậu thu được kia không biết tới từ đâu, nói không chừng sẽ dẫn tới tai họa, tệ hơn nữa là còn dẫn tới những kẻ không nên tới, nhất là khuy tu, bọn họ rất thích dùng điện thoại làm móc câu ở ngoại châu.”

“Móc câu là sao?”

“Chính là móc câu dùng trong câu cá, Thuận Phong Nhĩ của khuy tu thường thường treo ở một bên của điện thoại.”

Người bán hàng rong không giải thích nữa, khoát khoát tay với Lý Bạn Phong, nói thêm một câu: “Giao dịch này coi như hoàn tất rồi, mặc dù có một ít sự cố không mong muốn xảy ra, nhưng chiêu bài của tôi không thay đổi, thành ý không thay đổi, khách nhân đi thong thả, giao dịch lần sau, mong sẽ được chiếu cố nhiều hơn.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!