[Dịch] Phổ La Chi Chủ

/

Chương 21: Chương 21

Chương 21: Chương 21

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Sa Lạp Cổ Tư

5.318 chữ

08-09-2024

Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông

Chương 21: Ba lần vận may (1)

Tàu hỏa dừng ở Khố Đái Khảm nửa giờ, có tất cả bảy người gồm năm nữ và hai nam ở ngoài cửa sổ muốn đẩy mạnh mua bán với Lý Bạn Phong.

Lý Bạn Phong là người có ý chí kiên định, việc mua bán thất bại.

Không phải chỉ mình hắn cần đối phó với họ, mà còn có cả những hành khách xung quanh.

Trong số họ có người đã làm ăn xong, có người mời đối phương vào toa hành khách, có người làm luôn qua cửa sổ tàu hỏa, Lý Bạn Phong có thể nghe được tiếng của bọn họ.

Trong suốt nửa giờ dài dằng dặc này, Lý Bạn Phong cắn rách ngón tay nhưng nhất quyết không mở cửa sổ tàu hỏa.

Nhịn xuống, nhất định phải nhịn, buổi sáng mai là đến nhà Hà Gia Khánh.

Chờ đến nhà nó rồi, nó phải tìm người phục vụ mình.

Nếu không tìm được người làm mình hài lòng, mình sẽ bắt nó tự phục vụ.

Khi tiếng còi hơi vang lên, Lý Bạn Phong thở dài một hơi, cổ vũ ý chí của mình, nhưng tàu hỏa đi được không xa đột nhiên dừng lại.

Đến ga rồi?

Trên vé viết sẽ đến ga vào lúc bảy giờ sáng mai, thời gian của tàu hỏa hơi nước có thể không chính xác, nhưng cũng không thể sớm hơn nhiều như vậy được.

Rẹt rẹt!

Âm thanh chói tai của điện vang lên, giọng thông báo trên loa lại truyền đến: "Tàu hỏa gặp trục trặc nên hiện tại tạm dừng, hành khách vui lòng ở trong toa hành khách của mình, không được tự ý di chuyển. Thay mặt toàn thể thành viên phục vụ trên tàu hỏa, tôi xin bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc vì sự bất tiện đã gây ra cho các vị."

Tàu hỏa hơi nước gặp trục trặc.

Gặp trục trặc ở vùng hoang dã này.

Đèn điện đột nhiên tắt, trong toa tối đen.

Lý Bạn Phong muốn dùng điện thoại để chiếu sáng, nhưng lại phát hiện ra rằng chức năng đèn pin của điện thoại không thể bật được.

Điện thoại sắp hết pin rồi, trước đây cũng không có bao nhiêu điện, Lý Bạn Phong lười sạc pin, hiện tại pin chỉ còn chưa tới 5%, sẽ sớm tắt nguồn.

Lý Bạn Phong nhanh chóng cắm sạc, nhưng điện thoại không phản ứng khi sạc như bình thường.

Đèn điện không còn, ổ điện cũng không có điện.

Toàn bộ nguồn điện của tàu hỏa bị sập.

Lý Bạn Phong nhìn điện thoại, không lâu sau, điện thoại vang lên nhắc nhở tự động tắt nguồn.

Hết pin?

Làm sao bây giờ?

Mình tìm nhà của Hà Gia Khánh kiểu gì đây!

Thật ra, điều hắn nên lo lắng bây giờ không phải là vấn đề của điện thoại.

Điều hắn nên lo lắng nhất là khi nào tàu hỏa sẽ được sửa xong.

Trên tuyến đường sắt này, nếu một tàu hỏa gặp trục trặc thì có thể mất từ ba đến năm giờ để sửa chữa, cũng có thể mất từ ba đến năm ngày để sửa chữa.

Nhưng Lý Bạn Phong không cần lo lắng, tình trạng của hắn còn tốt, hắn có mì ăn liền.

Mà hầu hết các hành khách khác đều không mang thêm đồ ăn.

Sự hoảng loạn ngầm lan rộng dần trong tàu hỏa.

Cục Ám Tinh, đội trưởng đội an ninh Trần Trường Thụy đang đeo chiếc tai nghe cực lớn, nhắm mắt lại, nửa nằm nửa ngồi trên ghế văn phòng.

Hơn một giờ sau, hai con rết màu bạc dài mười phân chui ra từ vỏ tai nghe, nằm cứng ngắc trên bàn.

Hai con rết đã kiệt sức, đội trưởng Trần cũng rất mệt mỏi.

Đội trưởng Trần tháo tai nghe ra, mở mắt, lấy điếu thuốc trong hộp thuốc ra, hít một hơi thật sâu rồi phun lên người con rết.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, đội trưởng Trần đã lấy lại được chút tinh thần, hai con rết cũng khôi phục lại được chút sức sống.

Thư ký Vưu Tuyết Hàn đang chờ lệnh của đội trưởng Trần.

Hai giờ trước, người của phòng thông tin đã mất dấu tín hiệu của Lý Bạn Phong, rơi vào đường cùng, đội an ninh chỉ có thể sử dụng năng lực đặc biệt của đội trưởng.

Trần Trường Thụy lại lấy ra một điếu thuốc nói với Vưu Tuyết Hàn: "Bánh Trôi, nói với những người ở phòng thông tin biết vấn đề không phải do thiết bị của họ, mà là do điện thoại của Lý Bạn Phong đã hết pin."

"Bánh Trôi" Vưu Tuyết Hàn hỏi: "Đội trưởng Trần, không có biện pháp nào khác theo dấu hắn sao?"

"Có thể có biện pháp nào?" Lão Trần lắc đầu: "Tàu hỏa số 1160 không thể lần theo dấu vết."

Vưu Tuyết Hàn suy nghĩ một chút: “Có thể tìm kiếm những người cùng xe với hắn.”

“Không cần thiết.”

Lão Trần thu hai con rết bạc lại, đứng dậy nói: “Chúng ta không biết hắn xuống tàu lúc nào, có lẽ sáng mai hắn đã không còn trên tàu hỏa nữa.”

"Đội trưởng Trần, cấp trên rất coi trọng đồ vật trong tay Lý Bạn Phong." Vưu Tuyết Hàn nhắc nhở đội trưởng.

Lão Trần cười khẽ, lại châm một điếu thuốc khác: “Lý Bạn Phong đã cầm đồ của phúc tinh thì nhất định sẽ gặp ba lần vận may, bây giờ điện thoại của Lý Bạn Phong hết pin, đây chính là vận may đến.

Biết rõ đây là an bài của phúc tinh, chúng ta vẫn nhất quyết theo dõi Lý Bạn Phong, đây chẳng phải là chống đối lại phúc tinh sao? Tội tình gì chứ?"

“Điện thoại hết pin cũng coi là vận may?” Vưu Tuyết Hàn rất khó hiểu.

"Điện thoại hết pin, muốn tìm hắn cũng không tìm được. Chúng ta không phải là người duy nhất tìm hắn, có rất nhiều người không chỉ muốn đồ của hắn, mà còn muốn mạng của hắn."

Vưu Tuyết Hàn giật mình: "Ai muốn mạng của hắn?"

Lão Trần mỉm cười đầy ẩn ý, không trả lời, ông ta mặc áo khoác đi đến cửa văn phòng, quay người nói với Vưu Tuyết Hàn: "Bánh Trôi, về nhà đi, nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, bảo các anh em cũng hãy nghỉ ngơi hai ngày, đặc biệt là Bóng Đèn, làm nhiệm vụ kiểu gì cũng có lúc thất bại, bảo cậu ta thả lỏng đi.”

"Đội phó Tiêu thì sao?" Vưu Tuyết Hàn cẩn thận hỏi.

"Kệ cậu ta đi." Đội trưởng Trần không nói thêm gì nữa, ngậm thuốc là rời khỏi văn phòng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!