"Quyết định như vậy đi, ngày kia gặp lại." Vương Chấn Hưng nở nụ cười ấm áp, đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Lung Nguyệt.
"Ừ, ngày kia gặp lại." Trong lòng Tần Lung Nguyệt vừa bình tĩnh lại một chút, lại đột nhiên đập mạnh, gò má hơi nóng lên.
"Giáo chủ, mọi chuyện đã xong rồi, chúng ta có thể đi được chưa?" Dạ Nhiêu cho rằng sự thẹn thùng của Tần Lung Nguyệt chỉ là giả vờ, nên xin chỉ thị, muốn giáo chủ nhanh chóng rời đi, đừng bị Tần Lung Nguyệt mê hoặc.
Vương Chấn Hưng không lập tức trả lời, mà tiếp tục nói với Tần Lung Nguyệt: "Tôi một chuyện cần nhắc nhở cô, cô gần đây có thể sẽ gặp phải hoạ sát thân, nên cẩn thận." Nói xong, anh cười lên, nụ cười hơi kỳ quái.