Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

/

Chương 8: Không phải mình đang hẹn hò mà là đang cứu vớt một thanh niên lạc đường

Chương 8: Không phải mình đang hẹn hò mà là đang cứu vớt một thanh niên lạc đường

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Thanh Chưng

5.642 chữ

28-12-2023

Chương 8: Không phải mình đang hẹn hò mà là đang cứu vớt một thanh niên lạc đường

Cứ như vậy, hai người trải qua thời gian dùng bữa tối vui vẻ với nhau.

Sau đó, hai người đi dạo bên bờ sông, vừa tiêu thực vừa thưởng thức cảnh đêm bên bờ sông.

Lâm Bắc Phàm kể chuyện cười, Tống Vũ Tinh phát ra tiếng cười nhẹ nhàng êm tai.

Nàng phát hiện ra Lâm đại thiếu gia trước mặt này hình như rất hiểu mình, luôn có thể tìm được chủ đề mà nàng cảm thấy hứng thú nhất để nói chuyện, sau đó chọc nàng vui vẻ, nói chuyện với đối phương vô cùng thoải mái và tự nhiên.

Lúc này đã đến chín giờ tối.

“Đã không còn sớm nữa, ta phải về rồi!” Tống Vũ Tinh nói với vẻ lưu luyến không rời.

“Vậy ta tiễn ngươi về!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Sau khi tiễn ta về, ngươi thì sao? Ngươi có dự định gì không? Về thẳng nhà nghỉ ngơi sao?” Tống Vũ Tinh hỏi.

“Đối với một công tử nhà giàu như ta mà nói bây giờ nghỉ ngơi vẫn còn quá sớm, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu thôi! Mấy người bạn xấu đó của ta lại hẹn ta rồi, đang định tới Tân Thiên Địa chơi!”

Cái gọi là Tân Thiên Địa chính là một khu vui chơi hợp nhất giữa ăn uống với giải trí, cũng được gọi nôm na là hội đêm.

Lâm Bắc Phàm là đại thiếu gia Lâm gia, bình thường ăn chơi đàng điếm, đi đến chỗ đó chơi cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng Tống Vũ Tinh nghe được nơi này, chẳng hiểu sao tâm trạng lại khó chịu.

Nàng muốn khuyên nhủ lại phát hiện ra mình không có lập trường gì, nhưng vẫn nói: “Mấy nơi đó quá loạn, có thể đừng đi thì cố hết sức đừng đi!”

“Không đi tới đó còn có thể đi đâu nữa?” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ cạn lời: “Đêm tối dài như thế, ta biết đi đâu giết thời gian bây giờ? Con người ta có hơi sợ cô độc, không có người bầu bạn sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu!”

Tống Vũ Tinh nghĩ ngợi: “Vậy hay là… ta đi xem phim với ngươi nhé? Sau khi xem phim xong cũng đến giờ nghỉ ngơi rồi!”

Đôi mắt của Lâm Bắc Phàm sáng ngời: “Ý hay đấy!”

Hai người tới rạp chiếu phim gần nhất xem phim.

Gần đây vừa vặn có một bộ phim rất nổi, hơn nữa còn vừa hay là phim tình cảm, là chuyện xưa liên quan đến hoa oải hương.

Vì thế có một cô gái bán hàng điên cuồng tiến cử hoa oải hương.

“Tiên sinh, bạn gái của ngươi xinh đẹp như vậy, không mua một bó oải hương tặng cho nàng sao? Ám hiệu của hoa oải hương là đợi chờ tình yêu, ý nghĩa chính là tình cảm sắp tới rồi đấy!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, cười bảo: “Ngươi hiểu lầm rồi, nàng ấy không phải bạn gái của ta đâu…”

“Lừa người! Không phải tình nhân thì ai lại tới xem phim tình cảm chứ? Các ngươi rõ ràng đang đi hẹn hò! Cho dù bây giờ không phải thì sau này sẽ phải, cho nên mau mua một bó hoa tặng cho nàng ấy đi, nó sẽ mang tới lời chúc phúc tốt đẹp cho các ngươi!”

Không từ chối được, Lâm Bắc Phàm đành mua một bó hoa oải hương tặng cho Tống Vũ Tinh.

“Đối phương quá nhiệt tình, ta cũng không có cách nào khác, chỉ có thể mua một bó! Tặng ngươi bó hoa oải hương này, bình thường có thể đặt trên bàn, ngoài giờ làm ngắm một chút, tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều!”

“Ừm.” Tống Vũ Tinh đỏ mặt gật đầu.

Nàng lặng lẽ nói với mình, không phải mình đang đi hẹn hò mà chỉ đang cứu vớt một thanh niên lạc đường mà thôi!

Nhưng trong tay lại nắm chặt bó hoa oải hương.

Lúc này, đột nhiên Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn về phía cửa.

“Sao thế?” Tống Vũ Tinh hỏi với vẻ khó hiểu.

“Không có gì, hình như nhìn thấy một người quen…” Lâm Bắc Phàm nhíu mày: “Có khả năng nhìn lầm, không cần để ý đến hắn ta! Phim sắp mở màn rồi, chúng ta vào trong thôi!”

Sau khi hai người Lâm Bắc Phàm tiến vào phòng chiếu phim, tại cửa rạp phim xuất hiện một người đàn ông đẹp trai mặc đồ bảo vệ.

Chỉ thấy hắn ta dùng tay ấn lên ngực, thở hồng hộc: “Suýt chút nữa, suýt chút nữa bị hắn phát hiện ra rồi! Không hổ là hỗn thế ma vương từng đánh bại mình, Lâm Bắc Phàm!”

“Đợi đã, tại sao mình lại sợ bị hắn nhìn thấy chứ?”

“Mình đã trọng sinh rồi, hắn chắc hẳn không nhận ra mình mới đúng, mình sợ hắn làm gì hả trời?”

Trên mặt người đàn ông đẹp trai lộ ra nụ cười đắng chát: “Không ngờ trọng sinh rồi mà vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý!”

“Nhưng lần này sẽ không thế nữa đâu!”

“Trời đã cho mình cơ hội trọng sinh, mình nhất định phải rửa sạch nỗi nhục trước kia!”

“Ta nhất định sẽ lấy về từng thứ một mà ngươi đã lấy đi của ta!”

“Thậm chí còn phải lấy về gấp đôi!”

“Sự nghiệp của ngươi, người nữ nhân của ngươi, tất cả đều phải lấy hết!”

“Ta nhất định sẽ giẫm lên xác ngươi để bước lên đỉnh cao tuyệt đối, trở thành người trên người!”

“Lâm Bắc Phàm, ngươi cứ đợi đấy cho ta, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi!”

Cuối cùng, hắn ta liếc mắt nhìn rạp chiếu phim rồi rời đi với vẻ tiêu sái.

Sau khi xem phim xong đã là mười một rưỡi tối, Lâm Bắc Phàm tiễn Tống Vũ Tinh về nhà, mà bản thân hắn cũng về nhà nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, đến giữa trưa hắn mới rời giường, sau đó lại mang tái tim tràn đầy sự yêu mến tới bệnh viện thăm xác ướp nam chính.

Không có chuyện gì khác, chủ yếu là để trông chừng đối phương, đồng thời thưởng thức bộ dáng thấy mình chướng mắt mà lại không thể làm gì được mình của hắn ta.

Vì đối phương là đứa con của thiên mệnh, từ đầu đến cuối được trời thiên vị, gặp phải khó khăn cũng thường gặp dữ hóa lành.

Còn mình là nhân vật phản diện, nếu không trông chừng kỹ có khả năng sẽ bị đối phương đánh trả ngay.

Tuy đã tạm thời thắng lợi nhưng lòng cảnh giác này nhất định vẫn phải có.

Kết quả lại nhìn thấy sư huynh của đối phương đã tới, còn mang theo một bộ ngân châm, đang định sử dụng Quỷ Cốc thần châm để chữa thương cho nam chính.

“Tới vừa lúc thật, hôm nay vẫn chưa ước nguyện vọng thì phải!”

Lâm Bắc Phàm cười khà khà, hai tay chập lại, thành kính cầu nguyện: “Hệ thống vĩ đại, xin hãy lắng nghe kỹ nguyện vọng của ta! Hôm nay, ta cầu…”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!