Chương 10: Goodman (1)

[Dịch] One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Tưởng Cật Băng Bổng

4.551 chữ

14-04-2024

Sau khi không nhìn thấy bóng dáng con thuyền hải tặc nào, cậu lập tức gọi Tom, rồi hai người từ từ chèo vào bờ.

Điều cậu không chú ý tới chính là: trong khoảng thời gian này, con số giữa vòng tròn trên mu bàn tay trái của mình đã tăng lên 81%.

Phía trước, bên trái là 60GR, bên phải là 59GR… Hai cây đại thụ trước mặt Trương Đạt Dã có đánh số hiệu.

Nhìn từ xa, đường kính thân cây mang số hiệu còn to hơn một ngôi nhà bình thường rất nhiều, chiều cao thì lại càng khoa trương.

Xung quanh thân cây có vô số tòa nhà san sát, kéo dài tít tắp tạo thành một thị trấn. Hai cái cây hay nói đúng hơn là hai hòn đảo có cầu nối với nhau, độ cao của bờ biển và mực nước biển cũng có chênh lệch… xem ra không thể tùy tiện, bạ chỗ nào cũng cập bờ được.

Bởi vì từ xa đã nhìn thấy lá cờ hải âu treo bên trái một tòa nhà nào đó nên Trương Đạt Dã cảm thấy rất yên lòng, ra sức chèo thuyền vào khoảng trống giữa đảo 60 và 59.

Nói cách khác, gần đây có căn cứ hải quân. Có lẽ khi xem anime, bạn sẽ tự động đặt mình vào góc nhìn của một tên hải tặc, nhìn thấy rất nhiều thứ khác ngoài hải quân.

Nhưng bây giờ, khi bản thân rơi vào hoàn cảnh kỳ lạ, nhìn thấy căn cứ hải quân thì lại thật sự có cảm giác rất an toàn.

“Này~” Phía bờ bên phải truyền tới giọng nói sang sảng thật thà của một ông chú.

Trương Đạt Dã và Tom ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một ông chú mặt chữ điền, đeo kính râm.

Ông chú thấy Trương Đạt Dã thì cũng chú ý tới mình thì mở miệng hỏi: “@#%×?”

Trương Đạt Dã sững người, không hiểu đối phương đang nói gì. Cậu nghĩ thầm: Toang rồi, ngôn ngữ không thông.

Bởi vì giao lưu với Tom rất thuận lợi, lại chưa từng gặp được ai khác nên cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Lúc này, rốt cuộc thì trận đồ ma pháp trên cổ tay Trương Đạt Dã cũng xuất hiện. Nó bắt đầu xoát cảm giác tồn tại của mình, phát ra một luồng ánh sáng tím. Đây cũng là lần đầu tiên Trương Đạt Dã nhìn rõ màn hình hơi mờ, có kích thước bằng chiếc điện thoại di động này.

Phía trên viết rất rõ ràng:

【Đang tải gói ngôn ngữ… Tiếp thu ngôn ngữ thông dụng của thế giới, bao gồm các năng lực cơ bản như nghe, nói, đọc, viết.】

Màn hình vụt tắt, Trương Đạt Dã lập tức chú ý đến con số nằm giữa vòng tròn trên mu bàn tay. Không biết từ lúc nào nó đã biến thành 81%, giờ lại đang nhanh chóng hạ xuống còn 71%.

Cùng lúc đó, cậu cũng hiểu được những lời ông chú kia nói là có ý gì: “Cậu gặp phải tai nạn trên biển à?”

Cái gói ngôn ngữ này xuất hiện thật đúng lúc, rào cản ngôn ngữ có thể gây ra rất nhiều chuyện phiền phức. Năm đó, lúc Hattori Hanzō hỏi đường Lữ Bố, chính vì ngôn ngữ không thông nên mới đánh nhau trên nóc Tử Cấm Thành, cứ thế mà cống hiến cho khán giản một cảnh phim hài, hiệu ứng đặc biệt của mấy phim khoa học nhìn thấy chắc cũng chết vì xấu hổ luôn.

“Thế này là tiêu hao năng lượng để đổi một loại ngôn ngữ à? Nói chứ, năng lượng này được nạp lúc nào thế nhỉ?”

Toang rồi, nếu để ông chú kia nhìn thấy thứ này, có khi nào sẽ xảy ra chuyện không?’

Có điều hình như ông chú kia không hề để ý đến thay đổi mới xảy ra, nhận thấy ánh mắt Trương Đại Dã trở nên cảnh giác nên mới vội vàng giải thích:

“Tôi là người đóng thuyền trên hòn đảo số 59, không phải người xấu gì đâu. Cậu nhìn này, tôi còn mang theo cả công cụ đây. Với lại chỗ bên kia, cách đây không xa chính là căn cứ hải quân, không ai dám gây chuyện ở đây đâu!”

Ông chú có vẻ lo mình sẽ bị hiểu lầm nên nhanh tay lấy cái cưa ngắn giắt ở thắt lưng ra, quơ quơ cho Trương Đạt Dã xem.

Tom sợ hãi núp ở sau lưng Trương Đạt Dã, dùng đôi chân nhỏ ôm chặt lấy đùi cậu. Nó chợt nhớ tới lời dặn dò của chủ nhân, chuẩn bị rút súng ra.

Khóe miệng Trương Đạt Dã giật giật. Ông chú lưng hùm vai gấu này, cầm cái cưa ngắn dứ dứ trông lại càng giống kẻ xấu hơn nhỉ? Hơn nữa, vừa nãy chú ấy không nhìn thấy màn hình à?

“Tụi cháu đã lênh đênh trên biển suốt năm ngày rồi, cho cháu hỏi đây là đâu? Có thể cập bờ được không ạ?”

Giọng nói của Trương Đạt Dã có vẻ hơi yếu ớt, trông còn rất tiều tụy, quần áo trên người nhăn nhúm hết cả.

Ông chú nhìn mấy thứ như cần câu, chai nước này kia trên tấm gỗ, thoáng cái đã tin những lời đối phương nói.

Trên thế giới này, chuyện thuyền bè gặp rủi ro, gặp tai nạn trên biển xảy ra như cơm bữa, không có gì hiếm lạ. Nhìn đứa trẻ này chắc tuổi cũng không lớn lắm, hẳn là đã chịu không ít khổ rồi nhỉ?

“Đây là quần đảo Sabaody. Cậu nhìn thấy số hiệu trên thân cây không? Mỗi cái cây có số hiệu đều đại biểu cho một hòn đảo.

Từ hòn đảo số 60 đến 69 là chỗ đóng quân của chính phủ và hải quân, từ hòn đảo số 50 đến 59 là nơi đặt các xưởng đóng tàu cùng nơi ở của thợ đóng tàu.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!