[Dịch] Nương Tử Chính Là Nữ Ma Đầu

/

Chương 6: Huyện thành Dịch Đô

Chương 6: Huyện thành Dịch Đô

[Dịch] Nương Tử Chính Là Nữ Ma Đầu

Thổ Ti Thổ Ti

7.906 chữ

10-09-2024

Sau khi gặp Vũ Mộng Thu, Vương Du thần thanh khí sảng bước vào tiền viện nha môn.

Nơi này chính là nơi Huyện lệnh làm việc, bởi vì vị Huyện lệnh trước của huyện thành Dịch Đô đã bỏ trống hai tháng nay, cộng thêm việc thường xuyên thay đổi người nên vấn đề tài chính ở đây luôn gặp khó khăn.

Phải biết rằng thời đại này không giống như hiện đại, mỗi tháng đều có lương đều đặn… muốn lĩnh bổng lộc của Huyện lệnh thì hầu như một năm mới có một lần.

Mà mấy vị trước đây thay đổi quá nhanh, thậm chí còn chưa kịp lĩnh lương thì đã mất mạng.

Cho nên, toàn bộ nha môn duy trì rất khó khăn, chỉ dựa vào chút vốn liếng ít ỏi trước đây để duy trì, ngoại trừ một vị Lão chủ bộ ra thì toàn bộ nha môn chỉ có hơn ba mươi người, mà phần lớn đều là nha dịch, chỉ đơn giản là duy trì trị an trong thành, số lượng thư lại rất ít.

Vương Du vừa bước vào nha môn, lập tức có một người đang làm việc ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người đến thì kinh ngạc đứng dậy nghênh đón…

“Tri huyện đại nhân vừa mới thành thân, sao hôm nay đã đến nha môn rồi?”

“Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, nên ta đến xem thử!” Vương Du thuận miệng đáp.

Nhìn vị thư lại trước mặt lớn hơn mình vài tuổi, mặc một thân trường bào thư sinh giản dị, nhưng cử chỉ hành động lại rất đàng hoàng.

Vương Du bước lên, nhìn đồ vật trên bàn của đối phương.

“Những thứ này…”

“Đây là danh sách những thuyền buôn đã từng cập bến trong khoảng thời gian này, đại nhân muốn xem sao?”

Vương Du không lập tức trả lời, dù sao hiện tại đưa cho hắn cũng không hiểu, chỉ là đơn thuần quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này không lớn, nhưng lại có rất nhiều công văn và tài liệu được lưu trữ.

“Nơi này chính là nơi cất giữ tất cả tài liệu văn thư của Dịch Đô sao?”

“Đúng vậy, đại nhân mời xem.” Nói rồi, người thư lại dẫn Vương Du đến xem cách phân loại.

“Sử địa, nhân khẩu, nông nghiệp, thương mại… Từ khi huyện thành Dịch Đô được xây dựng cho đến nay, những gì còn lưu giữ được đều ở đây.”

Nhìn chồng sách lớn được sắp xếp gọn gàng trước mặt, Vương Du theo bản năng gật đầu, muốn đọc hiểu hết chỗ sách này không phải chuyện ngày một ngày hai là xong, xem ra phải dựa vào nhân tài bản địa rồi.

“Đúng rồi, ngươi tên gì?”

“Tiểu nhân tên Lý Văn Xương, là người bản địa ở Dịch Đô, năm đó thi đậu Tú tài, bốn năm trước được vị Tri huyện đại nhân lúc bấy giờ thưởng thức nên mới được giữ lại nha môn làm việc.”

Woa~

Bốn năm trước…

Số năm công tác này còn dài hơn cả nhiệm kỳ của mấy vị Huyện lệnh trước!

“Nơi này chỉ có một mình ngươi sao?”

“Còn có hai ba người khác, bởi vì sắp đến mùa thu hoạch nên bọn họ đều đến các thôn trang để ghi chép tình hình lúa gạo năm nay.”

“Ồ, thì ra là vậy.”

Lương thực là thứ quan trọng nhất thời đại này, không chỉ thuế má phần lớn là lương thực mà ngay cả bổng lộc hiện tại của Vương Du cũng có một nửa là lương thực, nói cách khác giá cả lương thực có thể ảnh hưởng trực tiếp đến thị trường.

Đi một vòng quanh giá sách, Vương Du suy nghĩ một chút rồi quay sang hỏi Lý Văn Xương.

“Ngươi có thể tìm cho ta xem quyển địa chí của Dịch Đô được không?”

“Đại nhân muốn xem ngay bây giờ sao?”

“Muốn xem ngay bây giờ.” Vương Du khẳng định trả lời.

Muốn tìm hiểu lịch sử và phong tục tập quán của một nơi nào đó thì cách tốt nhất chính là xem qua địa chí của nơi đó.

“Đại nhân chờ một chút.” Lý Văn Xương không ngờ vị tân Huyện lệnh này vừa mới thành thân ngày hôm trước mà hôm nay đã đến nha môn làm việc, trong lòng không khỏi sinh ra một tia bội phục đối với Vương Du.

Cũng là người có lý tưởng và hoài bão.

Đáng tiếc… không biết có thể kiên trì được bao lâu.

…………

Vương Du tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, chờ Lý Văn Xương mang địa chí đến.

Phải nói là, chỉ là một huyện thành nhỏ bé thế mà lại có nhiều tài liệu văn thư như vậy, nhìn mấy cuộn sách lớn mà đối phương ôm đến.

“Đây đều là?”

“Vâng, đại nhân. Tuy huyện thành Dịch Đô không lớn, nhưng vị trí của nó lại rất đặc biệt, vì vậy lịch sử cũng phức tạp.”

Dưới sự hướng dẫn của Lý Văn Xương, Vương Du bắt đầu xem xét quá khứ của Dịch Đô…

Dịch Đô vốn thuộc về đất Nghi Châu.

Vào thời kỳ trước, nơi đây từng là Châu quận, sau đó trải qua chiến loạn liên miên mới bị thu hẹp thành quy mô huyện thành như bây giờ, tuy người ít đi, thành nhỏ đi, nhưng vị trí địa lý thì không thay đổi.

Nơi đây vẫn là thành trấn gần với khu vực sông ngòi nhất.

Do Dịch Đô nằm ở khu vực biên giới phía Nam của Đại Chu triều, nơi đây trở thành tụ điểm của hắc đạo, bạch đạo, các môn phái và bang hội lớn.

Lý do sao?

Rất đơn giản, nếu như phạm tội có thể xuôi dòng sông chạy trốn đến nước Sở ở phía Nam, đây cũng là lý do vì sao Huyện lệnh Dịch Đô nhiều lần bị ám sát mà triều đình không thể ngăn chặn, bởi vì không tìm được người!

Vương Du vừa nghe Lý Văn Xương giới thiệu, trong lòng vừa hình dung thêm về Dịch Đô.

“Nói như vậy, Dịch Đô là nơi ‘tam bất quản’?”

“Tam bất quản… Cách nói của đại nhân thật thú vị, nhưng mà vẫn chưa đến mức đó, đại nhân mời xem.”

Lý Văn Xương trải bản đồ khu vực xung quanh Dịch Đô ra cho Vương Du xem, huyện thành Dịch Đô nhỏ bé, phía dưới không xa chính là khu vực hạ lưu Tam Giang, phía Tây là những khu rừng rậm rạp, phía Nam tương đối bằng phẳng, là vùng sản xuất nông nghiệp lớn nhất của Dịch Đô, còn phía Bắc là con đường nối liền với Châu quận, hiện tại không có gì đáng chú ý.

“Dịch Đô nằm ở biên giới, vậy chẳng lẽ nơi này không có quân đội đóng quân sao?” Vương Du nhìn khu vực phía Nam dòng sông, tò mò hỏi.

“Trước đây có, nhưng sau này không còn nữa. Bởi vì huyện thành Dịch Đô không thích hợp để phòng thủ.”

Từ Bắc xuống Nam đều là địa hình trống trải, hơn nữa còn là con đường vận chuyển lương thực, công sự phòng thủ trước đây của Dịch Đô gần như sụp đổ hoàn toàn.

Không thể lui, cũng không thể thủ, cho nên mới từ bỏ việc đóng quân!

“Hừ, nơi này giống như một cái bẫy vậy.” Vương Du nhìn huyện thành Dịch Đô trên bản đồ, cười nói.

Nếu kẻ địch từ nước Nam đánh đến, do phải ngược dòng sông lên nên đường đi không thuận lợi, mà Dịch Đô lại không có phòng bị, chẳng khác nào đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.

“Đại nhân nói đúng, cho nên triều đình chỉ tập trung quân đội ở Châu quận, không điều động riêng đến Dịch Đô.”

“Vậy ra thế lực lớn nhất ở Dịch Đô là các môn phái và bang hội?” Sau khi đã hiểu sơ lược về hoàn cảnh của Dịch Đô, Vương Du bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Ặc…

Nhìn thấy Lý Văn Xương có chút do dự, Vương Du phất tay ra hiệu cho đối phương cứ việc nói.

“Đúng vậy, đại nhân. Nhưng mà thế lực lớn nhất trong thành kỳ thật là nhạc gia của đại nhân.”

“Vũ gia!!”

Quả nhiên là bọn họ.

“Vũ gia trước đây từng đạt được top ba trong đại hội võ thuật do các môn phái tổ chức, vì vậy mà danh tiếng vang xa, lại thêm nhiều năm qua quản lý việc buôn bán của tiêu cục, nên có nền móng rất vững chắc. Ở Dịch Đô, có lẽ không có mấy ai có thể sánh bằng bọn họ.”

“Mấy ai? Ý ngươi là Vũ gia vẫn còn có đối thủ.” Điều này khiến Vương Du bất ngờ.

Hắn còn tưởng rằng Vũ gia đã có thể hô phong hoán vũ ở địa phương rồi.

“Vũ gia quả thật rất lớn mạnh, nhưng dù là tổ chức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có sự kiềm chế lẫn nhau.” Lý Văn Xương cười nói, dùng ngón tay chỉ vào mấy địa điểm trên bản đồ.

“Nằm ở phía Tây Nam, là đệ tử Chân Vũ môn thuộc Đại Chu chính giáo, Khưu gia. Ở khu vực này có Thuyền bang… Sau đó là liên minh của các bang hội tam giáo cửu lưu, cuối cùng…” Nói đến đây, Lý Văn Xương lại dừng lại.

Vương Du rất ghét kiểu nói chuyện nửa chừng như vậy, muốn nói thì nói hết ra, có gì mà không dám nói. Bản thân hắn dù sao cũng là Huyện lệnh mà.

“Còn có Ma giáo… Nhưng mà mối đe dọa của Ma giáo không chỉ là huyện thành Dịch Đô, mà là toàn bộ Đại Chu!”

Nói đến Ma giáo, Vương Du cũng không khỏi nghiêm túc.

Theo như tin tức hắn nhận được thì mấy vị tiền nhiệm đều chết dưới tay bọn chúng!

Không biết là mấy vị tiền nhiệm kia đã động vào lợi ích gì của bọn chúng?

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, ở một góc khuất gần cửa ra vào, có một bóng người đã đứng đó từ lâu, cũng nghe lén từ lâu…

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!