[Dịch] Người Vớt Xác

/

Chương 6: Người Vớt Xác (3)

Chương 6: Người Vớt Xác (3)

[Dịch] Người Vớt Xác

Trần Thập Tam

3.824 chữ

27-11-2024

Mẹ tôi không yên tâm nên chạy ra ngăn cản anh tôi, mấy người bên ông lớn đột nhiên ngăn mẹ tôi lại, kéo quần áo của mẹ tôi, không để bà ngăn cản anh trai, suýt nữa là xé rách quần áo của mẹ tôi.

Anh trai đặt bè gỗ đang khiêng xuống, trừng mắt nhìn người đang nắm áo của mẹ tôi, nói: “Buông ra!”

Ngữ khí của anh trai, không thể hoài nghi.

Mấy tên tay sai đó nhìn anh tôi, rồi nhìn ông lớn kia.

“Tôi bảo cậu buông ra!” Anh tôi tiến đến, tôi dường như không thể thấy được động tác của anh ấy, tay phải của anh đã kẹp vào cổ của tên đang kéo quần áo mẹ tôi, trong nháy mắt mặt người đó đỏ bừng, lực tay của anh tôi suýt chút là bẻ gãy cổ tên đó.

Mấy tên tay sai của ông lớn thấy vậy liền muốn xông lên, lúc này ông lớn quát lên: “Cút hết cho ta, mau buông bà ấy ra!”

Sau đó ông ấy liền nói với anh tôi: “Chú em, đừng chấp với bọn chúng, thật xin lỗi!”

Anh tôi mặc kệ ông ta, lúc này anh nói với người mẹ đang khóc của tôi: “Không sao, tin con.”

Nói xong, anh trai khiêng chiếc bè gỗ lên, cùng với một đám đông phía sau đi đến bờ sông, anh trai một mình lên bè gỗ, mang theo một cây sào.

Trên mặt nước, một người một bè, trông thật nhỏ bé.

Anh trai đơn thân độc mã chèo bè gỗ, tiến vào mười hai hang quỷ kia.

Cho tới khi bóng dáng anh trai khuất sâu trong mười hai hang quỷ, rất nhiều người nín thở chờ đợi, cũng có nhiều người thở dài, xì xầm bàn tán: "Người này coi như xong đời, nhất định chết chắc trong đó, ai có thể ra khỏi đấy cơ chứ?"

Nghe thấy họ nói vậy, tôi lo lắng đến mức tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn họ: “Mẹ kiếp, nếu anh tôi có thể trở ra, tôi sẽ tát sưng mặt các người.”

Mấy người đó cũng không tiếp tục tranh luận với tôi, dù không nhắc tới nhưng lại hiện hết lên mặt.

Anh trai đi vào nửa tiếng cũng không trở ra, lúc này ngày càng nhiều người nói anh ấy nhất định chết rồi, ngay cả ông lớn kia cũng đi tới nói: “Người đó là anh trai cậu à, người anh em đừng lo, mười vạn kia tôi sẽ không đòi lại, xem như dùng để mua mạng."

Nói xong, ông ta liền muốn dẫn người đi.

“Đợi đã!” Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nói với ông ta.

Ông ta quay đầu nhìn tôi hỏi: “Sao?”

“Anh tôi nhất định có thể trở ra, ông đợi thêm một lát đi, nếu anh ấy không thể ra được, mười vạn của ông chúng tôi cũng không cần, dù nhà nghèo nhưng tôi cũng không cần số tiền này.” Tôi đặt tiền xuống đất nói.

Ông lớn nhìn tôi, không nói câu nào, ông ta do dự một lát rồi nói: “Được, vì tình cảm anh em của các cậu, tôi cho cậu thể diện này.”

Một tiếng sau, một người nhẹ nhàng chèo bè gỗ ra khỏi mười hai hang quỷ, trên bè là một người đàn ông cường tráng, bên cạnh anh ấy còn có một bộ hài cốt.

“Ra rồi, anh trai tôi ra rồi, nhìn thấy chưa hả?!” Tôi rưng rưng nước mắt, tôi chưa bao giờ trẻ con như vậy, như thể tôi đang khoe khoang với những người không tin anh trai mình vậy.

Gương mặt ông lớn kia cũng trở nên trang nghiêm, ông ta nhìn chằm chằm anh trai tôi cho đến khi chiếc bè gỗ chèo đến bên cạnh, lập tức có người đến nhặt hài cốt lên.

Anh trai lên bờ, nói với ông lớn: “Ông có thể mang về giám định.”

Ông lớn khoác vai anh tôi nói: “Không cần, khi nhìn thấy chiếc nhẫn kia tôi đã biết đó chắc chắn là con trai mình, người anh em, cảm ơn cậu, cậu chính là bạn của Đường Nhân Kiệt tôi! Tiểu Vương, mang túi đến đây!”

Tiểu Vương đó lúc này không dám nhìn anh tôi, anh ta đưa túi tới, ông lớn từ trong túi lấy ra một xấp tiền, sau đó lại nhét tiền vào trong túi rồi đưa túi cho anh trai tôi, nói: "Người anh em, đây là tiền của cậu!"

Mặc dù tôi không phải là người coi tiền như mạng, nhưng khi nhìn thấy túi tiền đó tôi cũng có chút kích động, dù sao trong đời tôi cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, những người có mặt ở đó cũng vậy, tôi thậm chí còn nghe được tiếng nhiều người đang nuốt nước bọt.

Nào ngờ anh trai tôi lại đẩy cái túi về, nói: “Tôi nhặt xác, mỗi lần mười vạn, không nhận hơn.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!