[Dịch] Người Vớt Xác

/

Chương 3: Vụ Án Treo Hai Mươi Ba Năm Về Trước (3)

Chương 3: Vụ Án Treo Hai Mươi Ba Năm Về Trước (3)

[Dịch] Người Vớt Xác

Trần Thập Tam

4.740 chữ

27-11-2024

Vừa nghe xong mẹ tôi liền bật khóc nức nở, trong lòng tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, anh ấy chỉ nói đôi ba lời, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được hết, từ nhỏ tôi cứ nghĩ người anh được bán đi làm con nuôi này sẽ rất sung sướng, không ngờ lại sống không hề tốt.

Ông nội nghe xong đã ngồi hút thuốc một hồi lâu, hàng xóm láng giềng đều nói: “Lão Diệp, thằng nhỏ đã chịu nhiều cực khổ như vậy, bây giờ quay về, ông còn không nhận lại nó đi.”

Ông nội lại im lặng suy nghĩ, qua một hồi lâu, ông mới thở dài nói: “Quay về đi, có điều ông không thể có lỗi với người bạn già của mình, con sau này vẫn phải tiếp tục hương hỏa cho nhà họ Trần, họ không được đổi, con vẫn là họ Trần.”

Người đàn ông gật đầu, nói: “Được.”

Sau này tôi mới biết, người anh trai này của tôi, có một cái tên rất bá khí, Trọng Mưu, Tôn Trọng Mưu.

*Tôn Trọng Mưu: Là Tôn Quyền - Hoàng đế Đông Ngô thời Tam Quốc.

Vì nhà nhỏ nên tôi và anh trai ở cùng một phòng, sau khi sống chung một ngày, tôi cũng biết đôi chút về người anh trai này, anh ấy rất ít nói, rất điềm tĩnh, nói chuyện cũng rất ngắn gọn, quan trọng nhất là anh ấy rất sạch sẽ, có vẻ là một người rất nguyên tắc, anh ấy không ngủ chung giường với tôi, mà trải một tấm nệm nằm dưới đất, mỗi một món đồ của anh ấy đều được đặt rất ngay ngắn, giống như con người anh ấy vậy.

Hai ngày nay mẹ tôi đều nấu một bàn đồ ăn, tôi có thể cảm nhận được mẹ rất vui khi anh trai quay về, nhưng đối với sự quan tâm của mẹ, nét mặt anh trai vẫn luôn bình tĩnh như khi anh ấy vừa đến. Điều đó khiến mẹ tôi rất bối rối, tôi đã an ủi mẹ rằng đó là do tiếp xúc quá đột ngột, từ từ sẽ tốt hơn thôi.

Anh trai sống ở nhà tôi được ba ngày. Sau đó liền thu dọn đồ đạc, tôi cứ nghĩ anh ấy muốn rời đi, mẹ tôi cũng hoảng hốt vội chạy từ trong bếp ra, anh ấy nói với chúng tôi: “Con ra ngoài ở.”

“Đi đâu, ở đây không có khách sạn.” Tôi nói.

“Đến Tam Lý Đồn bên cạnh, anh có mua một căn nhà ở đó.” Anh ấy nói.

Tam Lý Đồn là thôn bên cạnh chúng tôi, không có tòa nhà nào, anh ấy nói mua nhà, chắc là mua một căn nhà ở nông thôn, tôi nói: “Sống cùng nhau tốt hơn, nếu anh đã quay về rồi, hãy nghĩ cách mua một mảnh đất trong thôn, tự mình xây nhà.”

“Anh sống bên đó sẽ dễ làm việc hơn” Anh ấy nói.

Anh ấy nói ngắn gọn nhưng rất kiên quyết, tôi và mẹ thuyết phục rất lâu nhưng anh ấy cũng không lay động, lúc này ông nội ngậm tẩu thuốc đi ra nói: “Thằng bé muốn đi cứ để nó đi, dù sao cũng không xa.”

Tôi giúp anh ấy mang hành lý đến Tam Lý Đồn bên cạnh, khi đến đó tôi mới biết anh ấy vậy mà lại mua một căn nhà hai tầng, ở Tam Lý Đồn căn nhà thế này là tương đối tốt, tôi không khỏi có chút kinh ngạc, hai tầng còn có thêm sân, tự sửa nhà cũng mất ít nhất hai mươi vạn, anh ấy có thể mua nhanh như vậy, chắc là tốn không ít tiền, nhưng tôi cũng không hỏi, suy cho cùng tôi cũng không thân với người anh trai này, cũng không thể hỏi anh trai, anh có phải rất giàu không?

Chủ trước của ngôi nhà đã dọn dẹp rất sạch sẽ, hành lý của anh tôi cũng rất ít, sau khi dọn giường xong định mở cái vali đen anh ấy hay mang theo, tôi cứ nghĩ trong đó là quần áo, muốn treo lên giúp anh ấy.

Tay tôi vừa chạm vào vali, anh ấy đột nhiên hét lên: “Đừng đụng!”

Tôi giật mình, tay bất động bên cạnh vali, anh ấy nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo đi tới, cầm lấy vali từ trong tay tôi ra, nói: “Trong đó là vài món đồ cá nhân.”

Câu nói lạnh lùng đó của anh trai khiến tôi bối rối, nhưng ít nhất lần này anh cũng nói một câu giải thích, ai mà không có ít đồ dùng cá nhân chứ?

Tôi liền cười nói: “Được, vậy anh tự xếp nhé.”

Khi xong việc, tôi cảm thấy ở một mình bên cạnh anh trai rất khó xử, nên đã nói tôi muốn về, anh ấy liền gật đầu, một câu khách sáo mời ngồi một lát cũng không có.

Khi tôi vừa đến ủy ban thôn, trưởng thôn Trần Thanh Sơn đã thần bí nói với tôi: “Người anh trai đó của cậu rất giàu đấy, mua nhà của Trần Đại Năng, tên đó đòi ba mươi vạn, cậu ta liền đưa không chớp mắt!”

Tôi cười cười không nói gì, mặc dù giá hơi cao nhưng nếu không cao người ta cũng sẽ không bán, anh trai có tiền không tôi cũng không để tâm, tuyệt đối không vì anh ấy có tiền mà tâng bốc hay không có tiền mà ghét bỏ, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm động.

Một người anh trai có tiền đến nhận chúng tôi, dù năm đó chúng tôi đã đem anh ấy cho người khác, vấn đề là nhà chúng tôi vẫn rất nghèo, thật là hiếm thấy.

Sau khi dọn đến được hai ngày, anh trai đã dựng trước cửa nhà một lá cờ.

Hạnh hoàng kỳ bay phất phới trên thân tre.

Bên trên viết ba chữ lớn màu đỏ: NGƯỜI VỚT XÁC.

Đây là một cách làm cổ xưa, nói trắng ra là rất **, nhưng cũng có một loại khí thế của đại hiệp thời xưa dựng cờ hành sự.

Anh ấy nói đến Tam Lý Đồn dễ làm việc, hóa ra việc anh ấy muốn làm là vớt xác.

Nhưng một người vớt xác dựng cờ, ngay lập tức trở thành trò cười.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!