Chương 1: Kiện hàng

[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Quá Thủy Khán Kiều

4.901 chữ

28-07-2023

“Xèo…”

Miếng thịt đỏ tươi được bọc trong lớp dầu màu vàng óng, từng mùi thơm đặc trưng ngào ngạt khiến bụng mấy thực khách ngồi bên cạnh bắt đầu kêu lên ùng ục.

Quán đồ ăn kiểu Nhật này không có bàn ghế, chỉ một cái bàn thấp vòng quanh mặt quầy, thực khách ngồi ở bàn có thể trực tiếp nhìn thấy toàn bộ quá trình nấu nướng của đầu bếp ở bên trong.

“Thơm quá!”

Ánh mắt mấy người nhìn chằm chằm miếng thịt đỏ tươi thơm ngon trên miếng sắt, không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực.

Hai lưỡi dao có hình vòng cung nhỏ đan xen ma sát vào nhau phát ra từng tiếng “xoẹt xoẹt xoẹt…”

Khiến ánh mắt các thực khách trước bàn tập trung vào người trước mặt, thoạt nhìn người thanh niên này chỉ độ hai lăm hai sáu tuổi.

Tạp dề trắng tinh gọn gàng, mái tóc cắt ngắn lộ ra vẻ khôn khéo già dặn, lúc này trong ánh mắt người thanh niên thoáng qua tia sáng lạnh lẽo, đưa tay vào trong thùng gỗ.

“Xoạt!”

Một con cá thu phần lưng hiện ra màu xanh, thân cá mảnh tròn bị người thanh niên tóm lên từ trong thùng, lưỡi dao vạch một cái lập tức cạo vảy cá, cắt ruột mổ bụng, cắt thành từng miếng.

Chỉ đôi ba dao đã thấy trên bàn có xương cá, nội tạng cá, thịt cá, thậm chỉ vảy cá được cạo xuống xếp gọn gàng thành ba hàng, bày ở trên bàn.

Ánh mắt tập trung, cẩn thận tỉ mỉ, tay nghề thành thục, nhưng trong tay người trẻ tuổi này còn thể hiện ra một khía cạnh hóa mục nát thành thần kỳ, hoàn toàn biến thành một loại hình nghệ thuật khác biệt.

Chuẩn xác, hoàn mỹ, nhỏ là từng miếng vảy cá, lớn như nội tạng cá có thể gọi là tay nghề hoàn mỹ, khiến thủ thuật mổ xẻ trở nên chuẩn xác và nhanh chóng.

Toàn bộ quá trình khiến mấy vị thực khách ngồi trước bàn hoàn toàn không dời mắt nổi, trong lòng hô to lần này đến đây thật sự đáng giá, cửa hàng này là kiểu bếp riêng, muốn đến đây ăn cơm chỉ hẹn trước cũng đã xếp hàng đến mùa Xuân sang năm.

Hơn nữa điều kỳ lạ là thời gian buôn bán của cửa hàng này chỉ bắt đầu vào lúc 12 giờ đêm, hơn nữa giá cả không hề rẻ, không có menu, tất cả đều phụ thuộc vào nguyên liệu đồ ăn mà đầu bếp mua sắm, dù vậy việc làm ăn của cửa hàng này cũng rất đắt hàng.

Miếng thịt đã được chiên xong ở trên tấm sắt bên cạnh rồi cuộn vào từng miếng sashimi vừa cắt gọn, bôi thêm chút giấm trắng rồi đặt vào trong một cái đĩa xinh đẹp, thêm mấy lá bạc hà trang trí.

“Ngư hải sinh tiên.”

Miếng thịt đỏ tươi hai mặt vàng ruộm được bọc trong miếng cá thu phi lê hoàn mỹ như miếng ngọc trắng, đỏ trắng kết hợp tạo ra sự hấp dẫn độc nhất vô nhị.

“Ừm!”

Một tên thực khách nhẹ nhàng cắn một miếng, đôi mắt sáng ngời cố gắng khống chế vẻ vui mừng hiện ra trên mặt, miếng sashimi trắng mịn thơm mềm hoàn toàn không có mùi tanh như trong tưởng tượng, ngược lại vào miệng là tan. Nhẹ nhàng cắn một miếng, miếng thịt đỏ bên trong lại tạo ra một cảm giác khác biệt, thơm ngon mềm mại khiến người ta hận không thể nuốt cả lưỡi của mình.

Cho dù là nữ thực khách tự kiềm chế bản thân vì thân phận, sau khi ăn xong cũng không kiềm chế được tâm trạng của mình, bởi vì hương vị thật sự khiến người ta khó quên. Nhiều cấp độ hương vị gần như cùng lúc bùng nổ trên vị giác nơi đầu lưỡi, không thể tưởng tượng nổi cảm giác này.

“Ta có thể hỏi đây là thịt gì không?” Cuối cùng có người tò mò hỏi, bởi vì miếng thịt đỏ kia quá đậm đà, hơn nữa hương vị rất ngon nhưng lại không giống thịt dê, thịt bò hay thịt heo.

“Là lưỡi trâu!”

Người thanh niên cũng không quay đầu lại nói, sau khi cẩn thận lau sạch sẽ con dao thép dùng để cắt cá, hắn dùng băng dính quấn lưỡi dao rồi tiện tay ném vào một chiếc thùng rác riêng ở bên cạnh.

Con dao này đã dính mùi tanh trên người cá, dù lau sạch sẽ cũng không ảnh hưởng đến những nguyên liệu nấu ăn khác, nhưng đối với người có khứu giác nhạy bén đến biến thái như hắn, vẫn không thể chịu được mùi hương trên lưỡi dao.

Kéo ngăn tủ ở bên cạnh ra, chỉ thấy trong ngăn tủ toàn là những con dao mới tinh được xếp gọn gàng, từng con dao phản chiếu ra ánh sáng lạnh, đều có những đường vân đặc biệt, nếu đặt trọn bộ dao này ở trên thị trường, giá tiền không hề rẻ.

Nhưng đối với Triệu Khách, những con dao này chỉ là đồ dùng một lần.

Chưa thể nói đó là những con dao chân chính, có lẽ đối với mình đây là một sự tiếc nuối không hề nhỏ, bởi vì cho đến nay hắn vẫn chưa tìm được con dao có thể gọi là hoàn mỹ cho bản thân.

Bữa ăn này chỉ kéo dài đến hai giờ, mấy thực khách hài lòng đứng dậy rời đi, trên mặt mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, nhưng lại có một điểm giống nhau đó là sau khi ăn cơm xong, lập tức đặt chỗ trước cho sang năm.

Tiện tay xếp gọn dụng cụ đã dùng vào thùng gỗ ở bên cạnh, sáng sớm mai sẽ có người đến thu dọn xử lý.

“Ầm ầm…”

Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, nước mưa đập rầm rầm vào ngói bùn trên mái nhà, phát ra tiếng động lộn xộn lại giàu cảm xúc, đây là một loại cảm xúc không thể nghe được trong đô thị.

Đứng cạnh bệ cửa sổ tháo tạp dề, Triệu Khách cầm cây thập tự giá màu bạc đeo trước ngực nhẹ nhàng lau sạch tro bụi dính trên đó.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!