CHƯƠNG 4: DẬP NÁT
Mèo mặt người sau khi nôn ngón tay ra, lười biếng kéo giãn thân thể, kêu một tiếng.
-Meo…
Âm thanh êm tai nhẹ nhàng, hình dáng ngây thơ chân thành, nếu không để ý tới da mặt cứng ngắc trắng xanh kia, thì không chừng còn có thể đi tham gia cuộc thi tuyển chọn sắc đẹp Tinh Linh Pokemon.
Cũng giống như rất nhiều thành phần ngu ngốc trên mạng, Lý Ngang cũng rất thích đăng ảnh mèo lên mạng, cái gì mà mèo học sinh nông thôn đơn thuần, mèo có hai màu mắt ở nước ngoài, mèo rừng nhỏ cuồng dã khoa trương, trưởng thành gợi cảm quý như mèo Gradient, dịu dàng tri thức béo mập như mèo Garfield.
Con mèo lão luyện có kinh nghiệm phong phú lập tức lộ ra sự trưởng thành, Lý Ngang ngồi xổm xuống, lộ ra một nụ cười mỉm.
Mặc kệ tình hình hoàn toàn phi logic ở trước mặt cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, đứng im chỉ sợ là sự lựa chọn tệ nhất.
Do dự sẽ thua cuộc.
-Mimi ngoan...
Lý Ngang chậm rãi đưa tay về phía con mèo lạ, làm ra bộ dáng muốn vuốt ve xoa nắn, lúc ánh trăng chiếu xuống, mơ hồ có thể thấy trong cổ tay của hắn giấu một cây đũa gỗ.
Mèo mặt người hoàn toàn không chú ý đến hành động lấy lòng của Lý Ngang, trái lại chỉ tự liếm móng vuốt.
Một chút, một chút, bàn tay của Lý Ngang từ từ tới gần, sắp chạm vào lông xù ở trên đầu của con mèo lạ, đồng thời hắn hơi nghiêng cánh tay tới trước, khiến cho đũa gỗ trong cổ tay áo thuận thế trượt ra ngoài.
Mèo mặt người híp mắt, dùng móng vuốt vừa liếm gãi lỗ tai, làm ra tư thế chải chuốt, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang tới gần.
Ở góc độ con mèo lạ không nhìn thấy, ngón tay của Lý Ngang vững vàng tiếp được cây đũa gỗ đang trượt xuống, cái khoảng cách này chỉ cần đối phương có bất kỳ động tác lạ nào, một giây sau Lý Ngang có thể nắm ngược lại cây đũa gỗ, trực tiếp đâm vào hốc mắt của nó.
Mèo mặt người vẫn cúi đầu như cũ, giữ tư thế chải chuốt, chỉ là nhẹ nhàng kêu một tiếng.
-Meo…
Két, két, két.
Lý Ngang ngay lập tức cảm thấy tứ chi giống như là phải đeo chì vào rất nặng, khoảng cách giữa các khung xương như là được rót xi măng vào rất khó nhúc nhích, phát ra tiếng rắc rắc không lưu loát.
Chỉ thở một cái, Lý Ngang hoàn toàn mất đi quyền khống chế tứ chi, giống như một pho tượng, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm.
-Hồng hộc...
Con mèo đen phát ra tiếng thở hổn hển, lớp da mặt của bà cụ kia bởi vì đau đớn mà nhăn thành một cục, khi mọi âm thanh đều im lặng lại có vẻ rất khủng bố.
Sau một lúc, con mèo đen điều chỉnh hô hấp, lảo đảo đi về phía Lý Ngang.
Lý Ngang trơ mắt nhìn con mèo đen từ từ tới gần, nhảy lên đầu gối của mình, dùng đầu lưỡi trắng nõn không nhanh không chậm liếm cằm của mình.
Một lần, hai lần, tần suất liếm của con mèo đen càng lúc càng nhanh, đầu lưỡi quét qua làn da, để lại vết máu, mang theo sự lạnh buốt và đau đớn.
Ngay lập tức nổi da gà khắp toàn thân, Lý Ngang lập tức hiểu hóa ra Trương Thúy Liên không phải chết vì bệnh tiểu đường cấp tính bị biến chứng, mà giống như mình bây giờ, bị con mèo lạ chế trụ thân thể, trơ mắt nhìn da mặt của mình bị ăn, gặm ngón tay ngón chân...
Cảm giác lạnh lẽo giống như là thủy triều đắm chìm ở trong tim, giống như rơi vào hầm băng.
Lý Ngang cắn chặt răng, cho dù hắn dốc hết sức lực dùng bắp thịt toàn thân, cũng chỉ để cho mắt mũi lưỡi cứng ngắc vô cảm hơi nhúc nhích một chút một thôi.
Như là nếm đủ mùi máu tươi, mèo mặt người hài lòng liếm liếm đầu lưỡi, qua một lúc, mạnh mẽ mở rộng miệng táp về phía Lý Ngang.
Xì.
Răng nanh của con mèo lạ đâm vào làn da, máu chảy đầm đìa, chảy một đường xuống cổ của Lý Ngang.
Nó đã không kìm được khát vọng mãnh liệt với máu, nó muốn cắn xé, gặm, nhai, nuốt... Như mấy con cổ thú làm mưa làm gió ngày xưa, nuốt hết mọi thứ vào trong bụng.
Con mèo lạ đã uống máu của Lý Ngang, tứ chi hoạt động tránh khỏi cúc áo của cái vest nhỏ thủ công ở trên người.
Áo vest nhỏ màu vàng nhạt của thú nuôi rơi xuống đất, không giống như bộ lông trơn bóng ở bên ngoài, con mèo lạ bị áo vest che bộ lông lại, ngắn lại thưa thớt rối tung, giống như cỏ dại chưa được cắt.
Mà dưới bộ lông rối tung, từng vết sẹo dữ tợn xấu xí tùy ý tràn lan, máu ứ đọng, lỗ kim, vết dao, tàn thuốc làm phỏng...
Đó là chủ nhân trước kia của con mèo, bà cụ nhìn như hòa nhã dễ gần, để lại những dấu vết kinh khủng.
Như là nhớ lại cái gì đó không tốt, động tác cắn xé của mèo mặt người càng điên cuồng hơn, đối với các loại “thú nuôi” này mà nói, chỉ có trả sự tàn bạo lại cho nhân loại mới có thể giảm bớt oán hận hỗn độn ở trong lòng.
Lý Ngang kiệt sức chuyển động con mắt, chỉ có thể nhìn thấy dưới cằm có một bóng đen, chỗ dưới truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
-...
Hắn hít sâu một hơi, nhe răng ra, đẩy đầu lưỡi ra, mạnh mẽ cắn xuống!
Đầu lưỡi bị răng cửa sắc bén hung hăng nghiền xuống, máu tươi tuôn ra, mùi tanh kịch liệt lan rộng trong khoang miệng, chạy thẳng lên não.
Cảm giác toàn thân bị trói buộc lập tức giảm xuống, Lý Ngang nắm lấy cây đũa gỗ, không chút do dự đâm thẳng xuống.
Xì!
Đầu nhọn của đũa gỗ trực tiếp đâm xuyên qua bộ lông rối tung và làn da mềm mại của con mèo lạ, dọc theo một đường từ sườn phải thẳng xuống phía dưới, cho nên hơn phân nửa thân cây đũa gỗ đâm vào giữa thân thể của mèo mặt người.
Con mèo lạ giống như bị sét đánh, vẫn giữa động tác há miệng gặm cắn, đôi mắt màu hạnh nhân lập tức trở nên u ám.
Chân của Lý Ngang mạnh mẽ đạp xuống đất, thân thể thoát ra từ phía trước, đồng thời tay cầm đũa gỗ, ném con mèo đen, hung hăng đập vào vách tường.
Rầm rầm rầm!
Từng quyền từng quyền giống như cuồng phong mưa bão tùy ý trút lên trên thân thể của con mèo.
Xương trán, xương chẩm, xương đỉnh đầu, xương bướm, xương sườn, xương trán, xương tay, xương bả vai, xương hông...