[Dịch] Nghịch Đồ Khi Sư

/

Chương 13: Thiên Hình Phong

Chương 13: Thiên Hình Phong

[Dịch] Nghịch Đồ Khi Sư

Phong Thất Nguyệt

5.417 chữ

27-11-2024

[ 3: Tiểu Thánh bảng vị trí thứ tư xuất hiện thay đổi, nguyên bản Âm Dương Thần Giáo thánh nữ Trương Tiên Linh bị Hồng Trần Kiếm Tông thánh nữ Liễu Hồng Y thay thế]

[ Lý do Liễu Hồng Y thứ tự tăng: Tiểu Thánh tám tầng, thể chất Tiên Thiên Kiếm Thể, thành công tập sát Trương Hân Nhiên - trưởng lão Hồng Trần Kiếm Tông - Đại Thánh sơ kỳ ]

[ Liễu Hồng Y mưu phản Hồng Trần Kiếm Tông, bây giờ đang bị Hồng Trần Kiếm Tông truy nã, số tiền thưởng: 100w thần nguyên thạch. ]

[ Căn cứ Hồng Trần Kiếm Tông tông chủ, thánh vương Hồng Trần thi triển thời không hồi trưởng, xác định Liễu Hồng Y cùng ma đầu Sở Hưu nguồn gốc cực sâu, nàng tập sát trưởng lão Trương Hân Nhiên vì báo thù cho Sở Hưu. ]

[ Hồng Trần Kiếm Tông phát ra cảnh cáo: xin mời những đồng đạo vây giết qua Sở Hưu coi chừng nàng này, không được khinh địch. ]

Sở Hưu con ngươi hoảng hốt trong nháy mắt. Trong đầu hiển hiện một cái tiểu cô nương mặc hồng y, con ngươi ngập nước.

Mỉm cười: “Ngu xuẩn ~”

Xoạt xoạt ~

Nguyên lực phun trào, tờ Thiên Cơ báo trong tay bị chấn thành bột mịn, phiêu tán giữa thiên địa.

Thiên Hình Phong.

Cự phong cao mấy vạn trượng, hào quang quanh quẩn, thải vân cuồn cuộn, lại không cho người ta nửa phần cảm thụ nhân gian tiên cảnh, chỉ có sát ý vô tận tĩnh mịch, tiên hạc linh cầm cũng không dám dừng lại ở trên Thiên Hình phong, bọn chúng quá yếu, chịu không được cỗ huyết sát chi ý nơi đây.

Thiên Hình Phong giữa sườn núi, có một cái bình đài hình tròn rộng lớn. Sinh tử lôi liền thiết lập ở nơi đây.

Lúc này, bình đài tụ tập hơn ngàn áo tím thân truyền đệ tử cùng một chút đệ tử chân truyền không bế quan.

Về phần đệ tử nội môn vì cái gì không đến?

Bởi vì, bọn hắn không có tư cách đến quan chiến. Thậm chí bọn hắn còn không có tử cách đi lên nửa sườn núi. Có thể thấy được, chế độ đẳng cấp đã xâm nhập vào trong lòng toàn bộ tu sĩ Thiên Khung đại lục.

“Hôm nay thật là náo nhiệt ~”

Thiên Kiếm Phong chân truyền đệ tử - Kiếm Lăng Vân nghiêng đầu nhìn xung quanh ngáp một cái.

“Lăng Tiêu sư huynh, nghe nói ngài gần đây bế quan có đại thu hoạch, đã đột phá Thần Thông cảnh, thật sự là thật đáng mừng.”

Đệ tử thân truyền bên cạnh nịnh nọt lấy lòng.

Kiếm Lăng Vân khoát khoát tay: “Thần thông cảnh mà thôi, không đáng giá nhắc tới.”

Nói xong, hắn nhìn về phía bên cạnh, nữ tử áo trắng lưng đeo trường kiếm.

Nàng có gương mặt trứng ngỗng tuyệt mỹ, ánh mắt như nước, mày như núi xa, khí chất thanh lãnh, ăn nói có ý tứ.

“Từ Sư Muội, ta cho rằng ngươi sẽ không tới loại địa phương nhàm chán này.”

Từ Thiên Chân nhìn không chớp mắt, ngữ khí lạnh lùng nói: “Việc này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, ta tự nhiên muốn đến xem.”

“Sở Hưu cùng ta cũng coi như quen biết, ta cũng không hy vọng hắn chết ở chỗ này.”

Kiếm Lăng Vân trong mắt lóe lên sát cơ, Từ Thiên Chân sớm đã bị hắn coi như là của riêng, phế vật Sở Hưu kia lại còn dám đối với nàng si tâm vọng tưởng, chết không có gì đáng tiếc.

Hai mươi ngày trước, Trương Mãnh phế bỏ “Sở Hưu” chính là nghe hắn sai khiến.

“Ha ha ~ Từ sư tỷ, đây là hắn tự muốn tìm chết?”

Trương Mãnh đứng tại sau lưng Kiếm Lăng Vân, nhìn thấy lão đại sắc mặt không đúng, lập tức bên ngoài cười nhưng trong không cười: “Sư tỷ, ngài không thể cứu một người muốn chết.”

Từ Thiên Chân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trương Mãnh, không nói gì.

“Sở Hưu sao còn chưa tới, chẳng lẽ là sợ?”

“Ta xem là....”

“Ha ha, hắn hay là Vân Hà Phong chân truyền đại sư huynh, hắn thật làm cho Vân Hà Phong chủ mất mặt.”

“Cũng không phải, Trương Mãnh sư huynh của Thiên Kiếm phong chúng ta đều đánh không lại, hắn dựa vào cái gì làm đại sư huynh?”

“Cũng không biết đệ tử Vân Hà Phong sao có thể để loại phế vật này ngồi lên vị trí đại sư huynh.”

Tất cả đệ tử thân truyền các đỉnh núi lớn tiếng giao lưu, nghị luận, không che giấu chút nào xem thường, trào phúng. Vân Hà Phong đệ tử thân truyền đến xem thi đấu sắc mặt rất khó coi.

Sở Hưu là phế vật không sai nhưng dù sao cũng là người một nhà của bọn hắn, bây giờ bị ngoại nhân như vậy trào phúng, trong lòng bọn họ tự nhiên khó chịu nhưng cũng không có biện pháp phản bác.

“Ai ~”

Lúc này, một đạo lưu quang màu lam nhanh chóng phi độn mà đến.

Sinh tử lôi đài vị trí cao, chân truyền ghế quan chiến, một vị nữ tử mặc váy dài màu xanh xuất hiện. Nàng mắt hạnh má đào, tóc đen sau đầu mang theo một cái đạo kế đơn giản, mềm mại rủ xuống trên vai cong.

“Là Vân Hà Phong Ngũ sư tỷ Đào Yêu.”

“Không nghĩ tới vị này hôm nay cũng tới quan chiến.”

“Đào Yêu sư tỷ ~”

Kiếm Lăng Vân ngoài cười nhưng trong không cười.

Đào Yêu đôi mắt đẹp khẽ động, cười nhạo: “Kiếm Lăng Vân, đừng tưởng rằng ngươi đột phá Thần Thông cảnh là có thể ngẩng đầu, nếu ngươi còn dám đối bản cô nương cười như vậy, coi chừng bản cô nương móc xuống con mắt của ngươi, ném xuống đất làm đá đạp.”

Kiếm Lăng Vân nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt đen kịt nhưng không dám nói tiếp cái gì.

Hắn hiểu rõ tính cách của ma nữ này. Nếu như hắn còn dám mạnh miệng, cho dù là nơi này là Thiên Hình Phong, đối phương cũng tuyệt đối móc mắt hắn xuống.

“Tới ~”

Không biết ai kêu một tiếng.

Chỉ gặp.

Một chiếc tiểu phi thuyền không nhanh không chậm từ chân núi Thiên Hình Phong bay lên sườn núi. Trên boong thuyền, một thanh niên mặc hắc bào đứng tại phía trước, bên hông treo một thanh trường kiếm màu đỏ, tay chắp sau lưng, cái eo thẳng tắp. Mái tóc dài màu đen bị gió thổi phiêu động sau đầu.

Con ngươi đen kịt, thâm thúy nhìn thẳng phía trước. Khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!