Chương 21: Đưa tay ra

Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

7.674 chữ

20-03-2024

Diệp Lăng Thiên tươi cười không giảm: "Cẩn Hoài công công cũng không nên nói lung tung, đây là Thiên môn, nếu các ngươi chết rồi, không ai nhặt xác cho các ngươi đâu."

"Làm càn!" Bốn hộ vệ triệt để nổi giận.

'Chát!'

Một thanh âm thanh thúy vang lên trong nháy mắt, trên mặt bốn hộ vệ nhiều hơn một dấu bàn tay màu hồng.

Bọn họ bụm mặt, thần sắc phẫn nộ nhìn chằm chằm vào một chỗ, trong mắt còn có một tia kiêng kị cùng hãi nhiên.

Nguyệt Phù Dao lặng yên không tiếng động, xuất hiện cách đó không xa, đạm mạc nhìn năm người Cẩn Hoài công công.

Cẩn Hoài công công nhìn chằm chằm Nguyệt Phù Dao, nhẹ giọng nói: "Tiên Thiên đỉnh phong!"

Thần sắc Nguyệt Phù Dao đạm mạc, không nói một lời, Tiên Thiên đỉnh phong? Nàng là Tông sư hậu kỳ!

Nếu nàng muốn xuất thủ, năm người đã biến thành thi thể lâu rồi.

Diệp Lăng Thiên nói: "Nàng là thị nữ của ta, hai chúng ta đang trò chuyện vui vẻ, bốn con chó này lại không nghe lời, sủa loạn nhiều lần, chỉ có thể dạy một chút, để biết ở đây là địa phương gì."

Bốn hộ vệ sắc mặt âm trầm, nắm chặt nắm tay, trong lòng vô cùng phẫn nộ, bất quá lần này bọn họ không dám mở miệng lung tung.

Cẩn Hoài công công buồn bã nói: "Không hổ là Thiên môn, một cái thị nữ mà thôi, đã đều có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong."

Thiên môn thâm bất khả trắc, nội tình có bao nhiêu Tông sư, Đại Tông sư, đều là một bí ẩn, hoàng thất cũng vô cùng kiêng kỵ.

Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: "Thực lực của ta kém cỏi, phải tìm một thị nữ thiếp thân cường đại."

Cẩn Hoài công công trầm ngâm một lát, hỏi: "Tô cô nương là Vương phi tương lai, lần này ta thụ mệnh đến đây đưa nàng đi, không biết tam công tử sẽ làm thế nào?"

Cẩn Hoài nhìn chòng chọc Diệp Lăng Thiên, muốn nhìn ra chút gì từ sắc mặt của hắn.

Diệp Lăng Thiên chân thành nói: "Nữ nhân của ta, ai cũng không thể động vào."

"Vậy nhà ta muốn thử xem."

Cẩn Hoài công công tiên lên một bước, uy áp Tông sư trung kỳ lan tràn ra.

Diệp Lăng Thiên tự nhiên nói: "Vậy ngươi phải xem Thiên môn đáp ứng hay không!"

Vừa nói xong, bên trên một tòa lầu các, đột nhiên xuất hiện hai nhân ảnh.

Diệp Vô Nhai và Ngu Hồng Lăng.

"Tố Vấn Cẩn Hoài công công tu luyện Kim Cương công, trăm binh bất xâm, Vô Nhai muốn thử xem, không biết công công thấy sao?"

Diệp Vô Nhai nhàn nhạt mở miệng, trường kiếm trong tay còn chưa ra khỏi vỏ, lại tản ra kiếm khí lăng lệ.

"Danh kiếm xếp hạng thứ ba Thiên Vấn kiếm, thứ mười Hồng Tụ kiếm!"

Trong mắt Cẩn Hoài công công lóe lên một đạo tinh quang thâm thúy.

Cẩm Hoài lại nói: "Không ngờ thanh kiếm này lại đến tay của đại công tử, nếu công tử có nhã hứng, nhà ta sẽ bồi công tử luận bàn, nhà ta cũng muốn kiến thức Thiên Vấn quy ẩn ba trăm năm, đến cùng có gì bất phàm."

Sau khi nói xong, Cẩm Hoài bước ra một bước xa, phóng tới Diệp Vô Nhai.

Nghe đồn tu vi của Diệp Vô Nhai chỉ là Tiên Thiên đỉnh phong, dùng tu vi Tông sư trung kỳ của mình, muốn áp chế đối phương, không có vấn đề gì lớn.

'Xoẹt xẹt!'

Diệp Vô Nhai rút kiếm trong nháy mắt, Thiên Vấn ra khỏi vỏ, kiếm khí kinh khủng bộc phát, như một con cuồng long, hung mãnh nhào về phía Cẩn Hoài công công.

"Kim Cương tráo!"

Cẩn Hoài hét lớn một tiếng, xung quanh cơ thể xuất hiện một tầng cương tráo màu vàng kim.

'Vèo!'

Kiếm khí trảm lên trên cương tráo vàng kim.

'Răng rắc!' Một tiếng.

Kim tráo bị đánh nát, Cẩn Hoài công công phun một ngụm máu, thân thể lùi nhanh lại.

"Công công!" Bốn hộ vệ biến sắc, lập tức tiến lên đỡ.

Cẩn Hoài công công ổn định thân thể, nhấc tay lau máu trên khóe miệng, thần sắc sợ hãi nói: "Không ngờ đại công tử đã bước vào Tông sư, làm cho nhà ta chấn kinh."

Hiện tại trên thân Diệp Vô Nhai tản ra khí tức Tông sư, phối hợp thêm Thiên Vấn kiếm, dễ dàng dùng một kiếm phá nát Kim Cương tráo, thật sự đáng sợ.

"Tông sư..."

Tô Khuynh Thành và Tần Kiêm Gia biến sắc, nhìn Diệp Vô Nhai thật sâu, đại công tử quả nhiên kinh khủng.

Diệp Vô Nhai hờ hững nói: "Cơ duyên xảo hợp mà thồi, mới đột phá hôm qua."

"Hôm nay nhà ta nhận thua, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, cáo từ."

Cẩn Hoài công công vội vàng xoay người ly khai, trong cơ thể có một cỗ kiếm khí lạnh lẽo, cần nhanh chóng tìm một chỗ an toàn, bức nó ra.

Thấy đám người Cẩn Hoài công công rời đi.

Diệp Vô Nhai nhàn nhạt nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó dẫn Ngu Hồng Lăng rời đi.

Diệp Lăng Thiên cảm khái nói: "Diệp Vô Nhai đúng là yêu nghiệt, vậy mà đột phá Tông sư rồi, phối hợp Thiên Vấn kiếm, Tông sư trung kỳ cũng không phải đối thủ, làm cho người hâm mộ."

Tô Khuynh Thành nhìn Diệp Lăng Thiên, nói: "Đa tạ công tử ra mặt cho Khuynh Thành."

Diệp Lăng Thiên nhiều lần ra mặt bảo vệ nàng, trong lòng nàng sinh ra hảo cảm, tam công tử xác thực không tệ.

Diệp Lăng Thiên đưa tay nhẹ nhàng ấn bả vai Tô Khuynh Thành, nói: "Ngươi là tiểu thiếp của công tử, tất nhiên ta phải che chở ngươi, đêm nay muốn tới phòng của công tử không, ta cho ngươi xem chim của ta."

Tô Khuynh Thành lui lại theo bản năng, sầm mặt lại, vừa rồi chút hảo cảm vừa sinh ra, biến mất không sót gì.

Tần Kiêm Gia hiếu kì hỏi: "Công tử và đại công tử quan hệ rất tốt sao?"

Lần này Diệp Vô Nhai xuất hiện tại Văn Hương tạ, làm người ta không hiểu, chẳng lẽ đại công tử và tam công tử quan hệ không tệ?

Nghe đồn bốn vị công tử, cùng cha khác mẹ, cạnh tranh lẫn nhau, mà Diệp Lăng Thiên phế nhất, bởi vậy ba người nhìn hắn không vừa mắt.

Lần này Diệp Vô Nhai lại ra tay, thật kì lạ.

Diệp Lăng Thiên khoát tay nói: "Ta cũng là công tử Thiên môn, nếu bị tên thái giám kia đánh bại, không phải làm mất mặt Thiên môn sao? Diệp Vô Nhai muốn làm môn chủ, đương nhiên không để người ngoài làm càn."

"Thì ra là vậy." Tần Kiêm Gia khẽ gật đầu, lời giải thích này nói thông được.

Diệp Lăng Thiên nhìn sang Tần Kiêm Gia, cứ như vậy chăm chú nhìn nàng.

Tần Kiêm Gia phát hiện ánh mắt của Diệp Lăng Thiên, cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Diệp Lăng Thiên nói: "Đưa tay ra."

Tần Kiêm Gia nghe vậy, trong lòng máy động, hai tay vô thức nắm chặt váy, chần chờ hỏi: "Công tử làm gì?"

Diệp Lăng Thiên nhíu mày.

Tần Kiêm Gia vội vàng vươn tay ra, một đôi tay ngọc trắng tinh, móng tay màu hồng nhạt, nhìn rất xinh đẹp.

Diệp Lăng Thiên nắm lấy tay của nàng, nhìn chằm chằm móng tay, nói: "Rất đẹp nha."

Lông tơ toàn thân Tần Kiêm Gia dựng đứng, trong lòng phát lạnh.

Diệp Lăng Thiên nắm thật chặt tay của nàng, liên tục xoa mấy lần, còn thổi mấy ngụm nhiệt khí.

Sau đó nói: "Công tử bị tên thái giám kia dọ sợ, bàn tay bị lạnh, ngươi sưởi ẩm cho ta… Phải nói, bàn tay của ngươi thật mềm mại, thật ấm áp."

Tần Kiêm Gia hơi đỏ mặt, tranh thủ rút tay lại, trong lòng thả lỏng một hơi, hành động của tam công tử, thật làm cho người ta nhìn không thấu.

Thất Tần Kiêm Gia rút tay về, Diệp Lăng Thiên cảm thấy chưa thỏa mãn, quay sang nói với Nguyệt Phù Dao: "Phù Dao! Lát nữa đến phòng ta, ủ ấm chăn cho ta."

Trên mặt Nguyệt Phù Dao hiện lên vẻ ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Tự công tử làm ấm đi.''

"Thôi, thôi! Không ai nghe lời ta cả.'' Diệp Lăng Thiên thở dài, xoay người đi về phía lầu các của mình.

Thấy Diệp Lăng Thiên tiến vào trong lầu các.

Vẻ ngượng ngùng trên mặt Nguyệt Phù Dao biến mất không thấy nữa.

Tần Kiêm Gia nhỏ giọng hỏi: "Nguyệt cô nương, tay của công tử sao lại lạnh như vậy? Giống khối khối băng."

Nguyệt Phù Dao nói: "Nghe nói từ khi công tử sinh ra, tiên thiên không đủ, cho nên thể hư từ nhỏ..."

Trong mắt Tô Khuynh Thành hiện lên vẻ trầm tư: "Các ngươi nói công tử có đang giả heo ăn hổ không? Có khả năng hắn là một cao thủ."

"Rất hiển nhiên, hắn không phải."

Nguyệt Phù Dao bình tĩnh, đến Thiên môn một thời gian rồi, nàng nhiều lần thăm dò qua Diệp Lăng Thiên.

Mỗi một lần thăm dò, kết quả đều như nhau, Diệp Lăng Thiên phế thật.

Tối thiểu nhất cho đến bây giờ, nàng chưa phát hiện ra cái gì dị thường.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!