Thiên Môn sơn, bên trong sơn động.
Một nam tử thần bí đeo mặt nạ, đang tĩnh tọa, vận công chữa thương, áo quần rách nát, toàn thân đầy vết thương, vô cùng thê thảm.
Gã chính là vị cường giả Tông sư của La Võng, may mắn trốn qua một kiếp kia.
"Chá Cô, ngươi chờ đó cho ta."
Sau một lát, người thần bí ngừng vận công, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập lãnh ý.
Lần này đánh vào Thiên môn, vốn cho rằng tạo áp lực không nhỏ cho Thiên môn, kết quả bọn họ xém chút bị diệt, nếu vận khí của gã không tốt, đoán chừng bây giờ đã bị cơ quan giảo sát rồi.
Bất quá dù cho chạy thoát, bản thân vẫn bị trọng thương, thực lực mười không còn một.
Mà hết thảy, bởi vì bản đồ giả của Chá Cô.
"Nàng chờ không được ngươi."
Một thanh âm đạm mạc đột nhiên vang lên.
"Ai?"
Người thần bí đứng lên trong nháy mắt, cầm một thanh trường kiếm trong tay, trên thân tràn ngập sát khí.
Ngay cửa động.
Xuất hiện một nhân ảnh, ánh nắng chói mắt chiếu xuống, để cho người ta thấy không rõ khuôn mặt của hắn.
Nhân ảnh lạnh nhạt nói: "Vô Diện, Tông sư sơ kỳ, sát thủ Địa tứ đẳng."
Người thần bí phát lạnh, nhìn chòng chọc nhân ảnh.
Nhân ảnh đi về phía bên này, lúc này người thần bí mới thấy rõ thân hình của hắn.
Một nam tử mặc áo bào trắng, đeo một cái mặt nạ tà ma, hắn cầm một thanh trường kiếm vết rỉ loang lổ.
"Ngươi là ai?"
Người thần bí trầm giọng hỏi, nắm chặt trường kiếm, trong mắt đầy sát khí, dự định sẽ xuất thủ bất cứ lúc nào.
Nam tử đeo mặt nạ, lạnh lùng nói: "Có người gọi ta là Dạ Kiêu!"
"Cái gì? Ngươi là Dạ Kiêu!" Vô Diện kinh hãi, thanh âm run rẩy.
Dạ Kiêu là một sát thủ vô cùng thần bí, thủ đoạn của hắn cực kì tàn nhẫn, mỗi lần xuất thủ, nhất định phải chết người, sát thủ của La Võng bị hắn giết ít nhất mười cường giả Tông sư rồi.
Mà lại, tổ chức tình báo của La Võng, trải rộng khắp thiên hạ, lại tra không ra lai lịch của hắn.
"Ngươi không phải Dạ Kiêu, mỗi lần Dạ Kiêu xuất hiện, Thính Vũ kiếm chưa từng rời tay, ngươi là giả."
Vô Diện híp mắt nhìn, xông tới Dạ Kiêu trong nháy mắt, cầm trường kiếm chém ra, kiếm khí lạnh lẽo bộc phát, mang theo hàn quang.
'Xoẹt xẹt!'
Thân ảnh Dạ Kiêu lóe lên, cầm trường kiếm rỉ chém ngang ra.
'Keng!'
Hai thanh kiếm chạm nhau, khí lãng cuồng bạo quét sạch xung quanh.
'Răng rắc!'
Thanh kiếm trong tay Vô Diện bị chém đứt, lực phản chấn cường đại, đánh bay gã, thân thể đụng lên vách đá.
'Vèo!'
Thanh kiếm rỉ trong tay Dạ Kiêu bắn ra, hóa thành một đạo tàn ảnh màu đỏ, trong nháy mắt đâm xuyên qua lồng ngực Vô Diện.
"Ah!!" Vô Diện hét thảm một tiếng.
Thần sắc Vô Diện vô cùng hoảng sợ, thân thể nhanh chóng khô quắt, bởi thanh kiếm rỉ đang điên cuồng cắn nuốt máu thịt của gã.
Mấy hơi sau.
Vô Diện biến thành một bộ xương khô, tất cả huyết nhục bị kiếm rỉ cắn nuốt.
Dạ Kiêu thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, hắn chậm rãi tháo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn lãng.
Người này là Diệp Lăng Thiên.
Mà thanh kiếm rỉ chính là Hàng Tai.
Diệp Lăng Thiên tiện tay vung lên, Hàng Tai kiếm bay vào trong tay, hắn trầm ngâm đánh giá thanh kiếm.
Vết rỉ trên thân kiếm tróc ra không ít, hai chữ Hàng Tai càng thêm dễ thấy, tản ra mùi máu tươi nồng đậm.
Mà con mắt quỷ dị bên trên kiếm cách, từ màu u ám, nhiều hơn nhàn nhạt màu máu, xem ra bởi vì cắn nuốt máu thịt mà xảy ra biến hóa.
Diệp Lăng Thiên lẩm bẩm: "Kiếm này giống như sinh ra vì giết chóc, có thể cắn nuốt máu thịt, thật sự là một thanh tà kiếm."
Hàng Tai chẳng những cắn nuốt máu thịt của người khác, còn thôn phệ lực lượng của người sử dụng, hiện tại hắn đang bị Hàng Tai hút chân nguyên.
Nhưng không quan trọng, hắn có cách đối phó!
Diệp Lăng Thiên quay người rời khỏi sơn động.
Không lâu lắm.
Hắn đi tới đỉnh một ngọn núi.
Trên ngọn núi có một vị lão giả đang ngồi xếp bằng.
Phát giác được Diệp Lăng Thiên đến, lão giả mở mắt, hỏi: "Tiểu tử, vật tới tay rồi?"
Vị lão giả này, chính là người canh giữ mạnh nhất Kính Tâm hồ, Diệp Huyền Tu.
Diệp Lăng Thiên tiện tay vung lên, ném một quyển trục cho đối phương, trầm ngâm nói: "Lão gia hỏa Bắc Minh Phong rất giảo hoạt, tận lực xáo trộn trình tự tâm pháp, ngài nên cẩn thận sắp xếp lại."
Diệp Huyền Tu lật quyển trục ra, nhìn một lát, cười nói: "Bộ phận sau bị làm rối loạn, mà lại nội dung còn bị cắt giảm một ít, vấn đề không lớn, ta chỉ cần nửa bộ trước."
Nói đến đây, tâm tình Diệp Huyền Tu rất không tệ.
Năm đó lão trúng phải một loại hàn độc hiếm thấy thế gian, khó mà hóa giải, đang không ngừng thôn phệ lực lượng của lão, một khi vận công, sẽ còn điên cuồng ăn mòn kinh mạch.
Vì giải quyết hàn độc, lão đánh chủ ý lên Hóa Công Đại Pháp, bộ công pháp này có thể hóa tan chân nguyên của người khác, cũng có thể hóa tan một số loại kỳ độc.
Đáng tiếc lão gia hỏa Bắc Minh Phong vô cùng cứng miệng, mấy năm qua lão không ngừng mài đối phương, nhưng vẫn không nại ra thứ gì hữu dụng.
Trong lúc tình cờ, Diệp Huyền Tu phát hiện Diệp Lăng Thiên bất phàm, hai người tiến hành hợp tác.
Lão đáp ứng cho Diệp Lăng Thiên một cây Huyết Ngọc Thánh hoa, đổi lại Diệp Lăng Thiên phải moi ra Hóa Công Đại Pháp từ miệng Bắc Minh Phong.
Không thể không nói, tên tiểu tử này có chút bản sự, vậy mà lấy được công pháp.
Xem ra Bắc Minh Phong muốn giết Diệp Lăng Thiên, cho nên mới hào phóng nói ra công pháp.
Diệp Huyền Tu trầm ngâm nói: "Huyết Ngọc Thánh hoa chưa thành thục, ngươi ngắt sớm, kịch độc vẫn chưa tan hết, không thể dùng lung tung.''
Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Không phải đã có Hóa Công đại pháp rồi sao?"
Diệp Huyền Tu trợn mắt nói: "Tiểu tử chớ làm loạn, tu luyện công pháp này không dễ như ngươi tưởng tượng đâu, cần đủ loại dược tài phụ trợ mới được."
"Ngài yên tâm! Trong lòng ta nắm chắc, nhờ ngài xem thanh kiếm này!"
Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng phất tay, Hàng Tai kiếm bay về phía Diệp Huyền Tu.
Diệp Huyền Tu nắm lấy Hàng Tai, cảm nhận được một cỗ lực lượng thôn phệ đánh tới.
Lão nhìn chằm chằm hai chữ Hàng Tai trên thân kiếm, cả kinh nói: "Ngươi dám lấy thanh kiếm này ra ngoài?"
Diệp Lăng Thiên hỏi: "Ngài biết thanh kiếm này sao?"
Danh kiếm trong thiên hạ, hắn đều hiểu một hai, chỉ có thanh kiếm Hàng Tai, hắn chưa từng nghe danh.
Diệp Huyền Tu ngưng trọng nói: "Thanh kiếm này là do Diệp Bạch Y lấy được ở chỗ sâu trong Đông Hải, trong lịch sử không có ghi chép gì về thanh kiếm này, chỉ có hai chữ Hàng Tai, không ai biết sự tồn tại của nó.''
"Năm đó Diệp Bạch Y cảm thấy kiếm này quá tà dị, chỉ sử dụng một ngày, sau đó trấn áp nó tại tầng mười tám, ngươi đem ra bằng cách nào?''
Diệp Bạch Y chính là kiếm thánh, tu vi đạt tới cảnh giới Đại Tông sư, kiếm đạo đệ nhất Thiên môn, cũng là người canh giữ mạnh nhất tại Kiếm các.
Diệp Lăng Thiên nói: "Ta nhặt được trong kiếm trủng, ngài tin không?"
"Ừm! Lấy tính tình của Diệp Bạch Y, nhét nó xuống kiểm trũng, cũng không lạ gì.'' Diệp Huyền Tu gật đầu.
Lão khuyên nhủ: "Kiếm này quá mức tà dị, chẳng những cắn nuốt máu thịt, còn thôn phệ chân nguyên của người dùng, ngay cả Diệp Bạch Y cũng khống chế không nổi, ngươi đừng nên dùng nó."
Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Ta sẽ không làm loạn."
Diệp Huyền Tu bật cười, nói: "Ngươi không phải người thích an phận, nếu ngươi đã muốn dùng nó, ta đề nghị nên tìm một khối thiên ngoại huyền thiết, rèn đúc ra vỏ kiếm."
"Được!" Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu.