Trong phòng làm việc không còn một chút tiếng động.
Tất cả mọi người đều bị Lâm Dật làm kinh ngạc.
Hành động như vậy có phải là quá điên cuồng không?
Quan Nhã nắm chặt tay. Cô biết, đây chính là cơ hội của mình.
Điều kiện ở bên ngoài hiện giờ đã đầy đủ, còn lại chỉ là xem mình có thể nắm chắc được cơ hội này hay không.
Lâm Dật cũng không sốt ruột, ngược lại thái độ của Quan Nhã khiến anh cực kỳ hài lòng.
Nếu cô ấy lập tức đồng ý, anh thật sự sẽ suy tính lại một chút có nên hợp tác với cô ấy hay không.
Bầu không khí yên tĩnh suốt ba phút, ánh mắt Quan Nhã sáng quắc nhìn Lâm Dật, từ tốn nói:
"Nếu Lâm tổng thật sự có thể lấy ra tài chính tám trăm triệu, tôi có lòng tin xây dựng bến cảng Vọng Giang trước ngành mười năm, thậm chí nhiều hơn nữa!"
"Được!"
Lâm Dật nói:
"Giai đoạn đầu, tôi sẽ dự chi hai trăm triệu tài chính. Giai đoạn sau sẽ căn cứ theo tiến độ công trình để thanh toán."
Lâm Dật đã học được phương thức thanh toán tiền như vậy ở tập đoàn Triều Dương. Tài chính công trình đều trả từng đợt chứ không trả hết trong một lần.
"Không thành vấn đề, chỉ cần Lâm tổng kịp thời thanh toán chi phí công trình, tôi tin có thể hoàn thành nhiệm vụ này."
"Được, vậy hôm nay tán gẫu đến đây đã. Các vị trở về hoạch định phương án công trình giai đoạn hai, nhanh chóng đưa ra kế hoạch, không nên để quá lâu."
"Được, phía bên tôi sẽ làm nhanh chóng."
Lâm Dật gật gù, sau đó đứng dậy, được một nhóm quản lý cấp cao tiễn chân rời bến cảng Vọng Giang.
Người thiết kế của Nhã Lạc đều ở lại phòng họp, tâm trạng còn chưa ổn định lại.
Đặc biệt, đối với Quan Nhã, cuộc họp ngắn gọn này quả thực kích thích giống như đua xe vậy.
"Quan tổng, cô có biết người tên Lâm Dật này rốt cuộc có lai lịch gì không? Có phải dã tâm của anh ta quá lớn không?"
"Đâu chỉ lớn, mà đã lớn đến mức độ chúng ta khó có thể tưởng tượng."
Hồi tưởng lại cảnh tượng giao lưu với Lâm Dật vừa nãy, Quan Nhã có dự cảm.
Người thanh niên vừa rời đi kia rất có thể sẽ thay đổi thế giới này.
Rời bến cảng Vọng Giang, lái chiếc FAW của mình, Lâm Dật thầm tính toán một chút.
Trước kia hệ thống thưởng năm trăm triệu, mình đưa cho cô nhi viện một trăm triệu, đi Quảng Châu mua xe bỏ ra một trăm năm mươi triệu, trên này còn gần hai trăm năm mươi triệu tệ. Ngoại trừ khoản tạm ứng công trình, trong tay mình còn lại khoảng năm mươi triệu tệ.
Mình đúng là cái máy tiêu tiền mà.
Quả nhiên, dù có hệ thống, mình vẫn là tên quỷ nghèo như trước.
Chữ nghĩa thế gian có hơn tám mươi nghìn ký tự, chỉ có chữ "Nghèo" hại người nhất.
Sắp xếp mọi chuyện trước mắt một lần, Lâm Dật mới gọi điện cho Vương Thiên Long.
"Lâm tổng, ngài tìm tôi?" Vương Thiên Long tiếp điện thoại.
"Hiện tại đến trước cổng trường Sư phạm Trung Hải chờ tôi."
"Ngài có nhiệm vụ cần bàn giao sao?"
"Ừ, chờ gặp mặt, tôi sẽ nói chi tiết với anh." Lâm Dật nói: "Đúng rồi, đến lúc đó mua hai thùng Nước Uống Cho Quý Bà, sau đó tự tìm kế toán chi trả đi."
"Biết rồi Lâm tổng, tôi đi đây."
Dặn dò xong, Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay.
Khách sạn Bán Đảo cách đại học Sư Phạm không xa, Vương Thiên Long sẽ nhanh chóng chạy tới.
Mình tranh thủ một chút, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước giữa trưa sẽ làm xong việc này.
…
Trường Đại học Sư phạm Trung Hải, văn phòng Đoàn Ủy.
Cốc cốc cốc…
"Vào đi."
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục màu xanh lam đi vào.
"Thầy Lý, buổi sáng nay không phải anh báo đồng phục làm việc à? Tôi mang tới cho anh đây."
"Được, cảm ơn Vương Công."
"Khách khí làm gì." Người đàn ông trung niên cười: "Anh bận việc đi, tôi đi trước."
Thấy đồng phục được đưa tới, Tống Giai nói:
"Anh Lý, tôi thấy anh nên trả bộ đồng phục này về thôi. Lâm Dật không có cơ hội mặc đâu."
"Như vậy không được đâu. Tôi đã nói sẽ cấp đồng phục làm việc cho cậu ấy. Nếu tôi không làm gì cả thì không tốt lắm." Lý Hưng Bang khổ sở giải thích.
"Trưởng phòng Tô cho cậu ta ba ngày, nói trắng ra là ba ngày sau, cậu ta sẽ phải rời đi. Cấp cho cậu ta cũng chỉ lãng phí."
Tống Giai cũng không muốn để Lâm Dật đi, nhưng chị Tô không muốn giữ cậu ta lại đây, vậy cậu ta không đi không được.
Cánh tay không đọ sức được với bắp đùi.
"Ài ài…"
Lý Hưng Bang thở dài, cẩn thận nói:
"Hay là cứ giữ lại đã. Đợi thầy tiểu Lâm thực sự đi rồi, lại trả đồng phục về cũng được."
Tuy hôm nay là ngày đầu Lâm Dật tới làm, nhưng Lý Hưng Bang cảm thấy Lâm Dật khá được, rất dễ ở chung. Cậu ta cứ thế mà đi thật làm ông ta cảm thấy không nỡ.
"Không được." Tống Giai nói: "Việc này không chỉ có chúng ta đang cố gắng, mà ngay cả trưởng phòng Tô cũng đang nghĩ biện pháp. Đã qua mấy tháng mà chưa có một kết quả nào. Một người mới như Lâm Dật lại chẳng có chút kinh nghiệm nào, căn bản không thể liên hệ với đơn vị thực tập."
"Sao tôi luôn có cảm giác trưởng phòng Tô đang làm khó Lâm Dật. Họ mới gặp mặt lần đầu tiên, lẽ ra không thể kết thù."
"Vậy thì tôi không biết." Tống Giai đáp: "Tôi chỉ biết trưởng phòng Tô không muốn giữ cậu ta lại. Nếu có thể, ba ngày nay đều không muốn cho cậu ấy ở trong phòng làm việc."
"Ài, tuy rằng thầy tiểu Lâm thật đẹp trai, nhưng cũng rất thành thật, không xúc động chút nào, rất hợp đi làm công tác Đoàn ủy. Nếu cậu ta đi mất thì cũng đáng tiếc."
Tống Giai nhún vai một cái:
"Vậy thì không còn cách nào. Cậu ấy phải đi là chuyện sớm muộn, không ai ngăn cản được."
Cộc cộc cộc…
Tiếng giày cao gót vang lên, Tô Cách đi ra khỏi văn phòng.
"Đi thôi, trưa rồi, đi ăn cơm." Tô Cách gọi Tống Giai.
"Ừm, anh Lý có muốn đi cùng không?"
"Được, anh sửa soạn đồ đạc, chúng ta cùng đi."
"Bộ đồng phục này là sao? Có người muốn thay à?" Tô Cách hỏi.
"Đây là anh Lý chuẩn bị cho Lâm Dật." Tống Giai trả lời.
"Thầy Lý, lát nữa trả đồng phục về đi, đừng lãng phí." Tô Cách nói: "Còn nữa, thu dọn dụng trên bàn làm việc của cậu ta luôn. Mấy ngày nữa là đi rồi, cũng không cần chuẩn bị mấy thứ này cho cậu ta, lãng phí."
Lý Hưng Bang bĩu môi, đúng là để Tống Giai nói trúng.
Trưởng phòng Tô thật không muốn giữ Lâm Dật lại một chút nào sao.
"Biết rồi trưởng phòng Tô, cơm nước xong tôi sẽ dọn."
"Ừ, đi thôi. Đi căn cơm trưa." Tô Cách vuốt tóc một chút, chuẩn bị ra ngoài.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lâm Dật và Vương Thiên Long đi vào.
Thấy Lâm Dật quay về, ba người có chút ngạc nhiên. Mới đi bao lâu đã quay lại rồi?
Không phải là về ăn trưa chứ?
Trừ việc đó ra, Vương Thiên Long bên cạnh Lâm Dật cũng làm mấy người Tô Cách ngờ vực.
Nơi này là văn phòng Đoàn ủy, cậu ta dẫn người ngoài vào làm gì?
Có còn coi quy định ra gì không?
Vương Thiên Long đứng sau lưng Lâm Dật có hơi sốt sắng.
Ánh mắt anh ta đảo qua lại giữa Tô Cách và Tống Giai.
Một cô có dung mạo thanh tú, nhỏ nhắn xinh xắn. Người kia tư thái hiên ngang sáng láng, vóc dáng ngạo nghễ. Đều là người đẹp.
Rốt cuộc ông chủ muốn cưa cô nào đây?
Chuyện này mà tính sai một nước là xong con bê.
------
Dịch: MBMH Translate