Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

/

Chương 1308: Thân Phận Dọa Người.

Chương 1308: Thân Phận Dọa Người.

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

7.339 chữ

18-03-2024

“Tập đoàn Trung Liên!”

“Tập đoàn Bảo Long!”

“Tập đoàn Lăng Vân!”

Nghe thấy ba cái tên công ty này, người trong phòng đều kinh hãi đến chảy mồ hôi lạnh.

Tập đoàn Trung Liên là tập đoàn dẫn đầu trong ngành than đá Trung Quốc.

Tập đoàn Bảo Long thì dẫn đầu trong ngành xây dựng cơ sở hạ tầng.

Mà tập đoàn Lăng Vân kia thì lại càng không cần phải nói, thành lập chưa đến một năm mà đã có được địa vị độc quyền trong ngành chất bán dẫn ở trong nước.

Điều quan trọng nhất là bối cảnh của ba công ty, cái sau sâu hơn cái trước.

Tùy tiện lấy ra một cái đều có thể nghiền ép sự tồn tại của bọn họ!

Chân của Tạ Đông Lai đã mềm nhũn, co quắp đến mặt đất.

Mình, mình mình vậy mà một hơi đắc tội với ba nhân vật lớn?

Sắc mặt của Miêu Thành và Mã Lợi Bân cũng trở nên trắng bệch, cực kỳ khó coi.

Bản thân mình vừa rồi vậy mà lại động thủ với chủ tịch tập đoàn Lăng Vân?

“Các, các người bình tĩnh một chút...”

Tạ Đông Lai nuốt ngụm nước miếng, “Tôi biết các người lợi hại, nhưng đi ra làm ăn, cũng không thể ỷ thế hiếp người được. Chúng tôi dựa vào cái này để kiếm cơm, đây cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý gì, các người không thể quá phận.”

Khưu Vũ Lạc nhướng mày nhìn Tạ Đông Lai, “Đã đến lúc này, anh còn muốn giãy dụa sao?”

“Tôi không phải đang giãy dụa, đây đều là sự thật, thân chính không sợ bóng nghiêng. Nếu như thật không có chuyện gì thì các người cũng không cần khẩn trương như vậy.” Tạ Đông Lai lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:

“Nói thật với các người, trước đó chúng tôi cũng chụp được không ít ảnh hẹn hò của con nhà giàu, sau đó người ta cũng không đưa thế lực gia tộc của mình ra để nói mà đưa chút tiền để khiến tin tức lắng lại.”

Tạ Đông Lai nuốt ngụm nước miếng, lại tiếp tục nói:

“Ba vị, các người xem như này có được hay không, tôi cũng không muốn 10 triệu, chỉ cần 2 triệu. Từng này đối với các người mà nói hẳn chỉ là mưa bụi đúng không. Tuy chúng tôi là paparazzi, nhưng chụp ảnh cũng rất vất vả, dù sao cũng phải cho chút tiền vất vả đi.”

“Tôi đã gặp qua người không sợ chết, nhưng chưa thấy người nào giống như anh cả.” Lâm Dật cười nói: “Đúng là lợi hại.”

“Cậu, cậu đừng động thủ, tôi nói cho cậu biết như vậy là phạm pháp.” Tạ Đông Lai nhìn Lâm Dật, nói.

“Động thủ rất nhàm chán, tất cả mọi người đều là người văn minh.”

Khưu Vũ Lạc đi tới trước mặt Tạ Đông Lai, đưa lưng về phía những người khác.

“Anh còn muốn tiền đúng không?”

“Tôi chỉ muốn chút tiền vất vả, paparazzi cũng cần ăn cơm mà.”

“Vậy anh xem cái này, nếu như sau khi xem xong mà anh còn muốn tiền, vậy anh muốn bao nhiêu tôi sẽ cho anh bấy nhiêu.”

Nói xong, Khưu Vũ Lạc lấy ra giấy chứng minh thân phận của mình, sau đó đến đưa trước mặt Tạ Đông Lai.

Bởi vì cô đưa lưng về phía những người khác, cho nên ngoại trừ Tạ Đông Lai thì những người khác đều không nhìn thấy.

“Cái này, cái này...”

Nhìn thấy giấy chứng nhận màu đỏ trên tay Khưu Vũ Lạc, Tạ Đông Lai lập tức sững sờ!

Cô, cô ấy lại là sĩ quan!

Hơn nữa còn là thiếu tá!

“Hẳn là thấy rõ rồi đúng không.” Khưu Vũ Lạc thu giấy chứng nhận lại, “Hai người bọn họ cũng có thứ này, muốn bao nhiêu tiền thì tự mình ước lượng đi. Anh cũng là người trưởng thành rồi, hẳn phải biết chụp ảnh chúng tôi có ý nghĩa như thế nào.”

“Tôi, tôi biết...”

Mồ hôi Tạ Đông Lai chảy như mưa, sắc mặt như tro tàn.

Anh ta biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu như ba người này muốn truy cứu thì chỉ cần vài phút là có thể đưa mình đưa vào tù.

Đừng nói là đòi tiền bọn họ, dù là để mình bồi thường 10 triệu cũng không thể oán giận.

Miêu Thành và Mã Lợi Bân đứng tại cửa ra vào liếc nhau một cái.

Trong lòng cảm thấy khó hiểu, người phụ nữ kia rốt cuộc đã làm gì, vậy mà có thể khiến cho Tạ Đông Lai sợ đến như vậy?

“Anh biết phải làm sao là được rồi.” Khưu Vũ Lạc nói:

“Tôi hi vọng anh nhanh chóng xử lý chuyện này, nếu như ngày mai trên mạng vẫn còn những tin tức này thì anh từ biết hậu quả đi.”

“Vâng ,vâng, vâng, tôi biết phải làm sao.”

Khưu Vũ Lạc không nói nhiều nữa, nháy mắt ra hiệu cho hai người, cùng rời khỏi công ty của Tạ Đông Lai.

“Chậc chậc chậc, vẫn là Khưu Đại tổ trưởng của chúng ta khí phục, trực tiếp chế phục anh ta.” Ninh Triệt trêu ghẹo.

“Loại người này cần phải dạy dỗ một chút.” Khưu Vũ Lạc nói:

“Mấy kẻ chuyên môn làm chuyện lén lút này, nhìn đã thấy phiền!”

“Được rồi, bớt giận, mọi chuyện đều đã xử lý xong, trở về khu vực đi.”

“Lâm tiên sinh!”

Ngay lúc ba người muốn lên xe, thì bị Miêu Thành và Mã Lợi Bân gọi lại từ phía sau.

“Tìm tôi có việc gì?”

Vẻ mặt của hai người đều có chút xấu hổ, cười nói:

“Lâm tiên sinh, chuyện vừa rồi là do chúng tôi đã mạo phạm, ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với chúng tôi.”

“Nếu như tôi mà như các người nói thì hiện tại hai người đã vào ICU rồi, sao có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi được?”

Nghĩ đến hành động vừa rồi của Lâm Dật, hai người đều bị dọa cho run rẩy, vội vàng nhận lỗi.

“Vâng vâng vâng, là Lâm tiên sinh rộng lượng không chấp nhặt với chúng tôi, đây cũng là tác phong của ngài.” Miêu Thành nói:

“Lâm tiên sinh, việc này là chúng tôi đã sai trước, tối nay tôi làm chủ, mời các người một bữa cơm, hi vọng ba vị có thể nể mặt.”

Giờ phút này, hai người đã hối hận muốn chết.

Sớm biết Lâm Dật có thân phận như vậy, thì đã không xen vào việc này rồi.

Triệu Thi Kỳ có thể có tin đồn với nhân vật như vậy tuyệt đối là vinh hạnh của cô ấy!

Thật sự là tạo hóa trêu người a!

“Chúng tôi còn có việc, không thể đi được.”

Nói xong câu kế tiếp, Lâm Dật lên xe, chuẩn bị trở về lữ đoàn Trung Vệ.

Khi trở về căn cứ đã hơn một giờ chiều.

Huấn luyện ngày thứ hai cũng đã kết thúc, khắp nơi đều là thiết bị, mọi người đang tiến hành công việc thu dọn.

“Xử lý xong tin tức tiêu cực chưa?” Lưu Hồng hỏi.

“Khưu Đại tổ trưởng xuất thủ, trực tiếp khiến cho người kia sợ tè ra quần, vô cùng nhẹ nhàng.”

“Xử lý tốt là được rồi.” Lưu Hồng nói:

“Thân phận của các người đều rất đặc thù, không thể tuỳ tiện bại lộ, lần này chỉ là chút paparazzi, vấn đề không lớn, nhưng nếu như gặp phải những người nước ngoài kia thì bản thân các người sẽ gặp nguy hiểm.”

“Đã biết.”

Lưu Hồng gật gật đầu, tiện tay bỏ thành tích huấn luyện hôm nay trên bàn làm việc.

“Đây là thành tích hôm nay, các người xem một chút đi, nếu có thời gian tôi sẽ bảo người phát một phần vào hòm thư của các người.”

“Đã xem.”

“Đừng chỉ ứng phó ngoài miệng với tôi, các người cũng nêu chút ý kiến về lần huấn luyện thử này đi.” Lưu Hồng nói:

“Đừng cho rằng là mình là tổ trưởng thì không quan tâm đến việc không liên quan đến mình. Các người cũng là một phần của lữ đoàn Trung Vệ, nên xem nơi này là nhà.”

Ba người cùng nhau nhìn về phía Lưu Hồng.

Tựa như là...

Đang nhìn một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ vậy.

“Khụ khụ khục...”

Lưu Hồng ho khan vài tiếng, dùng nó để che dấu sự bối rối của mình.

“Chuyện này, những lời mà tôi vừa mới nói có lẽ có chỗ không đúng, dùng từ yêu nghề kính nghiệp mà hình dung là được.”

“Anh hỏi hai bọn tôi mấy chuyện này cúng vô dụng, vẫn nên hỏi Lâm Dật đi một chút đi.” Ninh Triệt nói.

“Cậu nghĩ thế nào?” Lưu Hồng nói.

“Tôi cảm thấy, khảo hạch tư duy logic này rất được, có thể kiểm tra được độ sâu của trình độ từ phương diện này.” Lâm Dật nói:

“Sau này lại mô phỏng thêm diễn xuất, để khảo nghiệm năng lực phát huy tại hiện trường của bọn họ, sau đó chọn người ưu thế bên trong. Về phần mấy thứ còn lại, tôi cảm thấy đều không có vấn đề gì.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!