Chương 2: Mở Khóa Xe Trong Ba Giây

[Dịch] Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

Sở Thu Vi Hàn

6.317 chữ

13-01-2024

Bãi đỗ xe Cục Điều Tra Hình Sự Hoài Hải.

Từ Trường Thắng vừa đi về phía xe riêng, vừa thuật lại vụ bắt giữ lần này.

“Lần bắt giữ này nhắm vào vụ mua bán ma túy số 4, còn gọi là thuốc phiện trong dân gian.”

“Thông tin do một người cung cấp, độ chính xác cực cao và số lượng giao dịch cũng rất lớn.”

“Theo thông tin từ người cung cấp.”

“Bên mua định mua năm bánh hàng cấm, một bánh năm khắc, tổng cộng hai mươi lăm khắc hàng cấm.”

“Còn bên bán thì....”

“Đã là tay kinh thương lão luyện, lần kinh thương ma túy này vào tù, cho dù không được ăn cơm tù (tử hình) cũng phải ngồi chung thân.”

“Bên mua và bên bán gặp nhau lần đầu, hai người không quen biết nhau.”

“Họ chọn địa điểm giao dịch ở phố đi bộ Trung Sơn, du khách đông đúc, lưu lượng qua lại đông có thể che giấu hành tung của họ rất tốt.”

“Đây đều là thủ đoạn của những tên kinh thương lão luyện.”

Đúng như Từ Trường Thắng nói.

Một số tên kinh thương ma túy buôn bán ma túy lão luyện, khi chọn địa điểm giao dịch sẽ không chỉ chọn ở những góc khuất hẻo lánh, ngược lại thường là ở khu phố nhộn nhịp.

Lượng người đông đúc chính là lá chắn tốt nhất.

Đặc biệt....

Là những người chưa từng giao dịch với nhau, cả hai bên đều sợ đối phương là cảnh sát dụ bắt chính mình.

“Để tránh họ dò xét, dẫn đến hủy bỏ giao dịch, chúng ta áp dụng hành động mật.”

“Ngoài ba chúng ta còn hơn mười người tham gia lần truy bắt này, lúc đó sẽ ẩn nấp ở mọi góc độ.”

“Hai người cứ theo ta, kẻo làm cử động gì khiến bọn chúng phát hiện, lúc đó mới rắc rối đấy.”

“À đúng rồi, Lâm trưởng vừa nói.”

“Sau này hai người theo ta, nhưng cũng không cần gọi ta là sư phó, nghe già quá.”

“Cứ gọi ca là được, lớn hơn các ngươi cả giáp tuổi rồi, cũng không tính là chiếm tiện nghi đâu.”

Nghe rõ các nội dung vụ bắt giữ.

Cũng như sắp xếp sau này.

Tô Minh và Vương Hổ hai người, không hẹn mà cùng gật đầu đáp.

“Rõ!”

Ba người bước đi cạnh nhau.

Đến trước xe riêng của Từ Trường Thắng.

Từ Trường Thắng lục túi quần, chợt trợn mắt, lật túi ra hết mà vẫn không thấy chìa khóa.

Tiếp theo.

Từ Trường Thắng dán sát cửa kính xe, thấy chùm chìa khóa trên ghế xe, hung hăng đập đùi.

“Đệt!”

“Chìa khóa xe để quên trong xe rồi, rắc rối to, phải gọi thợ mở khóa đến đây!”

“Phải nhanh chóng, nếu không việc bắt giữ sẽ có rắc rối!!!”

Nói xong.

Từ Trường Thắng nhìn Tô Minh và Vương Hổ bên cạnh, hơi ảo não thở dài.

“Ta làm gì cũng giỏi, chỉ trừ những chuyện vặt này hay quên, thường xuyên làm rơi rớt lung tung.”

“Đây đã là lần thứ ba ta để chìa khóa trong xe quên không lấy ra.”

“Thôi, ta gọi thợ mở khóa đến, cũng quen rồi.”

Để tránh Từ Trường Thắng quá xấu hổ.

Vương Hổ thông minh, nhìn máy bán hàng tự động gần đó, lập tức phá vỡ bầu không khí nặng nề.

“Thắng ca, Minh ca, các ngươi có muốn uống gì không?”

“Vừa hay chờ mở khóa, mua chai nước uống, chắc phục kích bọn chúng cũng phải khá lâu.”

Tâm trí Từ Trường Thắng còn đang ở chỗ khác, vẫy tay bảo.

“Cũng được, ngươi tự chọn mua đi.”

Rồi hung hăng đập nắp capô một cái.

“Chết tiệt!”

“Tên mở khóa này cũng không biết đi đâu, sao không nghe điện thoại!”

Tô Minh đứng bên cạnh nhìn quanh bốn phía.

Nhanh chân đi đến cọc thép gần đó, giật một đoạn dây thép mỏng, đến bên cửa xe nói.

“Thắng ca, ngươi nhích qua một chút.”

“Để xem ta có thể trực tiếp mở khóa không.”

Từ Trường Thắng đang chuẩn bị gọi số điện thoại thợ mở khóa khác, thấy sợi dây thép nhỏ trên tay Tô Minh.

Vô thức nhường chỗ, nhưng cũng không hy vọng nhiều.

“Được.”

“Tô Minh, ngươi thử xem có được không, Ta tìm xem số điện thoại thợ mở khóa khác.”

Nói xong liền không để ý nữa.

Bắt đầu tìm kiếm cửa hàng mở khóa gần nhất.

Nhưng ba giây sau.

“Cạch————”

Tiếng khóa mở rõ ràng vang lên.

Tô Minh trực tiếp mở cửa xe, thờ ơ nói.

“Xong rồi, Thắng ca.”

“Chúng ta nhanh chóng đến vị trí định sẵn, chuẩn bị kế hoạch bắt giữ lần này.”

Nhìn cửa xe đã mở.

Từ Trường Thắng lập tức đứng hình, điện thoại vẫn giơ bên tai, vang lên giọng nói của thợ mở khóa.

“Alo...”

“Alo...? Ai đấy?”

“Nói chuyện đi? Đồ quỷ quấy rối điện thoại.”

Theo tiếng điện thoại bị cúp.

Từ Trường Thắng cũng lập tức phản ứng lại, nhìn thật kỹ sợi dây thép mỏng trên tay Tô Minh.

Khanh chóng cầm chìa khóa, khởi động xe.

“Lên xe!”

Tô Minh nhét sợi dây thép vào túi quần, kéo cửa ghế phụ, nhìn Vương Hổ vẫn đứng trước máy bán hàng tự động gọi to.

“Hổ tử, đi rồi!”

Nhìn thấy xe đã khởi động.

Vương Hổ ngơ ngác, sau đó ôm một đống nước và đồ uống, chạy nhanh tới.

“Chết tiệt, tới tới, đợi ta vào xe.”

......

Xe lăn bánh.

Chạy về phía phố đi bộ Trung Sơn.

Từ Trường Thắng liếc nhìn Tô Minh bên cạnh ánh mắt kiên nghị, có vẻ lơ đễnh hỏi.

“Ai dạy ngươi vậy?”

“Tốc độ mở khóa nhanh như thế, thậm chí còn nhanh hơn thợ khóa giỏi đấy.”

Tô Minh không trả lời ngay.

Não liên tục nhớ lại, trong mười vạn lần mô phỏng tội phạm.

Không ít vụ cần dùng kỹ năng mở khóa, để trộm cắp hoặc giết người.

Không ngoa khi nói.

Bây giờ kỹ năng mở khóa của Tô Minh, so với thợ khóa lão luyện làm nghề này cả đời cũng không kém bao nhiêu.

Còn các kỹ năng khác.

Tất nhiên cũng tương đương, đó đều là kỹ năng tăng thêm sau mười vạn lần mô phỏng tội phạm.

Đè nén dòng suy nghĩ trong đầu xuống.

Tô Minh chỉ nhún vai, trả lời nhẹ nhàng.

“Xem trên mạng học được.”

“Ít nhất mở khóa nói chung không khó, chỉ cần luyện nhiều ai cũng có thể làm được.”

Đối với câu trả lời rõ ràng là nói cho qua chuyện này.

Từ Trường Thắng không bất ngờ, cũng không tiếp tục chất vấn, vẫn mỉm cười nhìn phía trước nói.

“Không hổ là cảnh sát đầu tiên đạt điểm tuyệt đối trong bao năm qua, chỉ cần xem trên mạng là có thể học được kỹ năng mở khóa.”

“Nói đến...”

“Nếu Tiểu Minh ngươi không phải cảnh sát, Ta buộc phải đưa ngươi đi trình báo mới được.”

Tô Minh liếc nhìn ra cửa sổ.

Ánh mắt lóe lên, trong lòng mắng thầm không ngớt.

“Nếu hắn không phải cảnh sát, chắc thế giới này không biết phải thêm ra bao nhiêu vụ án không thể giải quyết.”

“Mười vạn lần mô phỏng, trong đó có mười ngàn lần mô phỏng tội phạm hoàn mỹ, bản thân đã có thể trở thành tội phạm hoàn hảo nhất rồi đúng không?.”

Trong lúc Từ Trường Thắng và Tô Minh trò chuyện.

Vương Hổ ngồi phía sau, ôm mấy chai nước mặt đần thối.

Lúc nhìn Tô Minh, lúc nhìn Từ Trường Thắng.

Cái quỷ gì thế này?!

Không cần phải cường điệu thế chứ?!

Rõ ràng chỉ là rời đi mua vài chai nước, sao đã theo không kịp tiết tấu cuộc trò chuyện nữa?!!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!