[Dịch] Mô Phỏng Nhân Sinh: Từ Dưỡng Sinh Công Bắt Đầu

/

Chương 7: Từ cái màu trắng: Đao Kiếm Song Tuyệt

Chương 7: Từ cái màu trắng: Đao Kiếm Song Tuyệt

[Dịch] Mô Phỏng Nhân Sinh: Từ Dưỡng Sinh Công Bắt Đầu

Tam Canh Thú

4.722 chữ

24-11-2023

[Ký chủ nhận được từ cái: "Đao kiếm song tuyệt"]

[Đao kiếm song tuyệt: Từ cái màu trắng, tư chất đao đạo và kiếm đạo tăng gấp ba lần (có thể nâng cấp lên từ cái màu xanh lá cây thông qua tu luyện, giới hạn là từ cái màu xanh dương)]

"Thật sự hữu dụng hay sao?!"

Hàn Chiếu giật mình, vội vàng nhìn lên trời, chắp tay nói: "Quả thật ngài là cha thân sinh của con, lần sau con cũng trông cậy vào ngài."

[Thay vì trông chờ vận may, hãy giải khóa nhiều từ cái hơn bằng cách nạp tiền.]

"Muốn đòi tiền đúng không?" Tin nhắn nhắc nhở ở góc màn hình khiến Hàn Chiếu chán nản phàn nàn.

Nhưng rồi hắn lại bắt đầu đau đầu, không biết nên học kiếm pháp hay đao pháp tốt hơn.

Đao đi đường bá đạo.

Kiếm đi đường vương dạo.

"Thời loạn nên dựa vào bá đạo để tồn tại."

Suy nghĩ một lúc, Hàn Chiếu nghe theo tiếng lòng, đồng thời cân nhắc tình hình thực tế, rồi quyết định:

"Học đao!"

"Rồi dùng đao để kiếm tiền."

Nói rồi làm, Hàn Chiếu đi ra ngoài hỏi thăm tình hình.

Việc này không cần tới các võ quán, chỉ cần tìm những tiên sinh kể chuyện ở quán trà là được rồi. Những câu chuyện thú vị trong các võ quán lớn ở thành Hắc Thạch chính là tài liệu sẵn có cho các tiên sinh kể chuyện.

Hàn Chiếu một mạch đi về hướng Bắc, tới phường Duệ Hà.

Mười mấy phường thị ở thành Hắc Thạch, mỗi phường tương đương với một làng nhỏ, mọi thứ đáp ứng sinh hoạt cơ bản căn bản đều có.

Phường Duệ Hà gần khu nội thành, bên trong có một quán rượu nhỏ, tầng một đại sảnh đã có người kể truyện.

Mười đồng tiền mua một bình trà, có thể nghe cả ngày.

Khi Hàn Chiếu tới quán trà, vì thời gian còn sớm nên khách trong đại sảnh tầng một chỉ lác đác vài người.

Một ông lão tóc bạc đang ngồi sau chiếc bàn gỗ dựa tường uống trà. Ông mặc áo dài màu xanh của văn sĩ, tay cầm quạt gấp. Trước mặt ông là một chồng giấy viết đầy những chữ nhỏ xíu, đúng là tiên sinh kể chuyện cổ tích.

Hàn Chiếu bước tới chỗ ông.

Ông lão tóc bạc thấy đối diện là một thiếu niên khỏe mạnh, dong dỏng cao, liền đặt bình trà xuống, đứng dậy chắp tay nói: "Tiểu công tử, muốn nghe kể chuyện thì mời ngồi đợi ít lát nữa, bây giờ chưa đến giờ."

Hàn Chiếu mỉm cười, đưa tay ôm quyền chào ông lão, nói: "Lão tiên sinh lễ độ quá, tiểu sinh Hàn Chiếu, quả thật là đến nghe chuyện, nhưng cũng muốn hỏi ông một vài chuyện."

"Lão hủ họ Trịnh, mọi người gọi là lão Trịnh." Ông lão tóc bạc nói, chú ý thấy Hàn Chiếu làm lễ theo kiểu võ sĩ, ông lại hỏi: "Tiểu công tử muốn học võ? Cho nên hỏi chuyện của các võ quán?"

Hàn Chiếu cười nói: "Đúng vậy, Trịnh lão, ta muốn học đao pháp, không biết võ quán nào truyền thụ đao pháp ở đây?"

"Vậy công tử đã hỏi đúng người rồi, thành Hắc Thạch này xét về quy mô cũng không lớn không nhỏ, nếu công tử tới từng nhà võ quán hỏi chắc phải hỏi tới ngày mai." Nghe Hàn Chiếu xưng hô, lão Trịnh mặt lộ nụ cười, tuy vậy ánh mắt vẫn liếc về phía khay gỗ bên cạnh.

Hàn Chiếu thấy vậy, lấy từ trong ngực ra mười đồng tiền, bỏ vào trong khay.

"Tiểu nhị, mang trà lại!"

Lão Trịnh hô về phía tiểu nhị bên cạnh.

"Khách quan mời ngồi, trà sẽ đưa tới liền!" Tiểu nhị nhanh nhẹn đi tới bên chiếc bàn vuông gần lão Trịnh nhất, lấy khăn trên vai lau sạch chỗ ngồi và lau sạch bàn, ra hiệu cho Hàn Chiếu ngồi trước.

"Được." Hàn Chiếu gật đầu, kéo ghế dài tới trước bàn gỗ của lão Trịnh. "Trịnh lão, mời nói đi."

Lão Trịnh vuốt râu, mở quạt gấp ra quạt hai cái cho mát.

Gió lạnh thổi vào mặt khiến ông ta rùng mình, thu quạt lại rồi mới nói với giọng đều đều:

"Nếu công tử muốn học binh khí, thì đứng đầu phải kể tới Bá Vương Quyền Viện. Mặc dù võ quán này chủ yếu dạy quyền pháp, nhưng chỉ cần trả đủ tiền, công tử có thể học được thương pháp nổi tiếng của Triệu Mặc tên 'Bá Vương Thương'. Còn nói về Triệu Mặc này..."

"Trịnh lão! Xin hãy nói trước về các võ quán dạy đao pháp, rồi sau đó mới đến các võ quán khác." Hàn Chiếu vội vàng cắt ngang câu chuyện của lão Trịnh, nếu cứ để ông ấy nói tiếp, chắc chắn sau này khách đông người sẽ không còn thời gian để nói chuyện chính.

"Được rồi." Lão Trịnh thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Chiếu liền quay lại chủ đề chính, nói:

"Nói về đao pháp, tất nhiên phải kể đến võ quán Phi Vân, bởi Phi Vân Đao Ngụy Khang là võ sư hàng đầu trong thành, thực lực cường đại."

Lão Trịnh đột nhiên hạ thấp giọng mà nói:

"Phi Vân Đao nổi tiếng khó tu, hơn nữa Ngụy Khang khá tham lam, nên học phí rất đắt đỏ, một tháng 4 lượng bạc, nộp trước cả năm, nếu bỏ giữa chừng sẽ không được hoàn lại học phí." Lão thấy khí chất phi phàm của Hàn Chiếu, nhưng trang phục không sang trọng, rõ ràng không phải xuất thân từ gia tộc lớn trong thành, nên không nhất thiết phải học Phi Vân đao, vì vậy ông tốt bụng nhắc nhở.

"Phi Vân đao này ta không học nổi." Hàn Chiếu thản nhiên nói.

Chỉ riêng học phí đã quá đắt, vượt sức của hắn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!