[Dịch] Mô Phỏng Nhân Sinh: Từ Dưỡng Sinh Công Bắt Đầu

/

Chương 28: Lựa chọn của Triệu Viễn Đồ (3)

Chương 28: Lựa chọn của Triệu Viễn Đồ (3)

[Dịch] Mô Phỏng Nhân Sinh: Từ Dưỡng Sinh Công Bắt Đầu

Tam Canh Thú

6.381 chữ

24-11-2023

"Hứa sư tỷ, về sau ta sẽ đối luyện với tỷ, mong tỷ chỉ giáo nhiều hơn." Hàn Chiếu đứng bên cạnh Hứa Linh.

"Ừm!" Hứa Linh gật đầu nhiệt tình.

Bên cạnh, Tô Vận cũng đánh giá cao Hàn Chiếu khi thấy màn này.

Quả thực rất có nguyên tắc và khí phách.

Chỉ là chọc giận Trương Thiên Văn, về sau sợ rằng ngày tháng trôi qua sẽ không dễ dàng.

Thực lực nhà họ Trương còn hơn nhà họ Tô của cô một chút.

"Ăn cơm thôi! Ăn cơm thôi!"

Đến giờ ăn trưa, Hàn Chiếu nhanh nhẹn chạy về phòng bếp.

Mặc dù nói thế này không được tốt lắm, nhưng trưa hôm nay Triệu Viễn Đồ không có ở đây, cậu có thể ăn nhiều hơn một chút.

"Ăn cơm thôi!" Hàn Chiếu đẩy mạnh cửa phòng bếp.

Lữ Ích đang cầm đùi gà, thấy vẻ mặt "năng động" của Hàn Chiếu, động tác nhai nuốt trong miệng cũng dừng lại.

Hàn Chiếu: "..."

Lữ Ích: "Nói tiếp đi."

[Lúc này chuyển chủ đề có thể rất hiệu quả để hoá giải lúng túng.]

Vẻ mặt Hàn Chiếu nghiêm túc lại, hành lễ một cái với Lữ Ích: "Lữ sư, hôm nay thầy không ra bên ngoài ăn à?"

Lữ Ích rất ít khi ăn cơm ở nhà, hôm nay nhiều người mời Triệu Viễn Đồ đi ăn tiệc mà ông lại không đi cùng.

Như vậy có hợp lý hay không chứ?

"Ngồi xuống ăn cơm đi." Lữ Ích cười khì khì, chỉ vào chỗ bên cạnh mình.

"Vâng." Hàn Chiếu nghiêm trang ngồi xuống.

"Ba con gà quay, hai con này của con, ta một con." Lữ Ích đẩy hai dĩa gà quay chưa ăn sang cho Hàn Chiếu.

"Tuổi già rồi, trước kia một bữa ta có thể ăn năm con gà quay cùng một bát cơm, bây giờ không được nữa rồi. Các cậu trẻ tuổi phải ăn nhiều mới khỏe mạnh hơn được!"

"Sư phụ vẫn rất hùng dũng, nhìn tướng mạo sư phụ khí phách hiên ngang, chắc chắn là bảo đao không già." Hàn Chiếu vội vàng nịnh nọt nói, sau khi ăn cơm với Trương Thiên Văn, cậu mới biết vài chục lượng bạc đối với người ở tầng thứ như Lữ Ích chỉ là việc nhỏ.

Khi trước Lữ Ích nguyện ý nhận lấy Thiên Ti Dẫn, quả thực rất tốt bụng.

Hơn nữa, ông nói sẽ bao ăn trưa nửa năm, đến hạn nửa năm Triệu Viễn Đồ vẫn gọi cậu đúng giờ dùng cơm trưa, nói là ý của Lữ Ích.

"Không ngờ tiểu tử ngươi cũng biết nịnh nọt, chẳng lẽ sợ mất mặt, không xứng với món gà quay này?" Lữ Ích cười mắng một tiếng, có vẻ hơi thích thú.

Ông biết rõ người như Hàn Chiếu, bề ngoài ôn hòa, như thể không tranh đấu điều gì, nhưng thực ra lại có chí khí rất cao.

Tâm thái như vậy có lợi cho việc luyện võ, bởi luyện võ đòi hỏi phải có khí phách như thế.

Nhưng khi thực tế không đạt được mục tiêu mong đợi, tâm thái đó lại có hại.

Đối với điều này, Lữ Ích chỉ có thể nhìn mà không làm gì được, cũng không định làm gì.

Sinh tử có số mệnh, giàu sang do ở người, mọi thứ đều phải tự mình tranh lấy!

"Sư phụ thật sáng suốt! Chỉ liếc mắt đã nhìn thấu tâm can!" Hàn Chiếu ngoan ngoãn nói, sư phụ như Lữ Ích khiến người ta cảm thấy rất dễ gần.

Lữ Ích trong mô phỏng thật sự xứng đáng với hai chữ "sư phụ".

"Ăn đi, ăn đi!" Lữ Ích chú ý thấy cách xưng hô của Hàn Chiếu thay đổi, mặt mũi ghét bỏ, vẫy tay áo.

Nghe vậy, Hàn Chiếu cũng không giả vờ nữa, trực tiếp vén tay áo vào việc.

Mới ăn nửa con gà thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Triệu Viễn Đồ xông vào bếp: "May quá, vừa đúng giờ ăn cơm!"

Thấy Lữ Ích lườm mình, Triệu Viễn Đồ lập tức cúi chào: "Thưa sư phụ."

"Sao ngươi trở về rồi? Bọn họ không giữ ngươi lại ăn cơm à?" Lữ Ích nghi ngờ hỏi, võ giả Luyện Huyết cảnh không thể nào không bị giành giật.

"Không ạ, uống trà sáng một hồi, ăn rất nhiều bánh ngọt. Đến trưa bọn họ lại kéo con đi uống rượu hoa trong lầu xanh, con chưa từng thấy cảnh này, vội chạy về ngay." Triệu Viễn Đồ giải thích: "Sư phụ từng dạy, rượu là thuốc xuyên thấu ruột, sắc là dao cạo xương. Người luyện võ tránh hai thứ đó, con đều ghi nhớ cả!"

"Ta nói là không được chìm đắm chứ không phải cấm ngươi hoàn toàn." Lữ Ích nói khó chịu: "Tuổi ngươi bây giờ, có người đã có đứa con mười tuổi rồi, cũng nên bàn cho ngươi một mối hôn sự."

"Tùy sư phụ sắp xếp." Triệu Viễn Đồ gãi đầu: "Nhưng con thích phụ nữ cường tráng một chút, tốt nhất giống như con, làm phiền sư phụ rồi."

"Được rồi." Lữ Ích gật đầu, đối với chuyện riêng tư của đồ đệ, hắn ta không hứng thú, dù sao sống đến tuổi này, cái gì kỳ quặc mà hắn ta chưa từng thấy chứ, Triệu Viễn Đồ như vầy cũng bình thường lắm.

"Nhưng sư phụ, con còn chưa ăn cơm đây." Triệu Viễn Đồ nhìn gà quay trong đĩa, bỗng cười thẹn tiếng.

"Trong nồi còn để lại hai con cho ngươi, tự đi lấy đi." Lữ Ích nghiêng đầu về phía bếp.

"Đa tạ sư phụ."

Ba người liền ngồi ăn uống.

Khi gần ăn xong, Hàn Chiếu rót một chén trà lúa mạch cho Lữ Ích và Triệu Viễn Đồ, rồi nói: "Đại sư huynh, Hứa sư tỷ nhờ ta nói với huynh, tỷ ấy muốn mời huynh trở thành cung phụng của nhà Hứa, không biết huynh có ý định này không? Nếu huynh không muốn, đệ sẽ đi từ chối giúp huynh."

Nói lúc này vừa vặn khéo, không quá ra vẻ cố ý, mà Lữ Ích cũng có mặt.

"Chuyện này..." Triệu Viễn Đồ dừng tay uống trà, nói: "Ta cần suy nghĩ một chút."

"Hẳn nên như vậy." Hàn Chiếu gật đầu.

"Nhà họ Hứa à? Cũng không tồi, có chút thực lực đấy. Thế lực quá mạnh lại không thích hợp với ngươi, nhà Hứa có thể là một lựa chọn tốt." Lữ Ích lên tiếng, tuy không tỏ thái độ ủng hộ rõ ràng nhưng cũng giúp nhà họ Hứa nói ra lời.

Tính cách Triệu Viễn Đồ khá thẳng thắn, gia nhập vào các thế lực hàng đầu có Võ Sư Luyện Kình kia, nếu có chỗ nào quan hệ không tốt sẽ bất lợi cho sự phát triển sau này của hắn.

Nhà họ Hứa thì vừa khéo là rất tốt.

Ấn tượng của ông về Hứa Linh không tồi, ít nhất sẽ không hãm hại Triệu Viễn Đồ.

Hàn Chiếu không nói thêm gì nữa, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, trọng điểm là sự lựa chọn của chính Triệu Viễn Đồ.

Cho dù quan hệ tốt đến đâu, nếu lấy đó làm cái cớ để đòi hỏi quá đáng, một ngày nào đó quan hệ cũng sẽ đổ vỡ.

"Hàn Chiếu, cảm ơn đệ đã lo lắng cho ta." Triệu Viễn Đồ thành thật nói, tính cách hắn khá thẳng thắn, không đa tâm đa mưu nhưng cũng không ngốc. Ai thật lòng tốt với hắn, ai giả tạo, hắn nhìn rất rõ.

"Đại sư huynh quá khen." Hàn Chiếu cười cười.

Thấy vậy, Lữ Ích cũng mỉm cười.

So với các học trò có bối cảnh, sau này nhất định sẽ quay về gia tộc, thì Hàn Chiếu và Triệu Viễn Đồ có hi vọng kế thừa di sản của ông, có thể để ông an hưởng tuổi già.

Còn con gái ông, vào học ở võ viện thành thị, sau này nếu như chim non biến thành phượng hoàng, ông cũng không thể cản trở, buộc nó ở lại nơi nhỏ bé này.

Hai việc này có thể thành tự nhiên là chuyện tốt.

Ăn xong cơm trưa, Hàn Chiếu chuẩn bị ngủ trưa một lát để lấy sức cho buổi tu hành buổi chiều.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!