CHƯƠNG 751: CHÍNH ĐỨC HIỆN THÂN (1)
Tần Kham mặt mày tươi cười rời khỏi cung Càn Thanh, nụ cười cung Càn Thanh rất thoải mái, giống như mục đích hôm nay vào cung thật sự chỉ là uống trà nói chuyện phiếm với hoàng đế, thuận tiện nói chuyện về lý tưởng tâm sự về nhân sinh.
Các tướng sĩ Biên quân vẫn vây quanh cửa cung Càn Thanh, hung tợn nhìn nhất cử nhất động của Chu Hậu Thông, Đinh Thuận một tay đặt lên đao treo ở hông, sát khí lẫm lẫm lườm Chu Hậu Thông, trong mắt lộ hung quang, tựa hồ có một loại xung động muốn chém chết hoàng đế, nhưng mà vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Tần Kham, Đinh Thuận giật nảy mình, không thể không lặng lẽ giấu đi hung quang trong mắt.
Chu Hậu Thông vẫn ngơ ngác ngồi trong điện, nhìn chằm chằm chén trà tới xuất thần, không biết đang nghĩ gì.
Trong Yên lặng, một đạo thân ảnh lả lướt lén lút xuất hiện ngoài cửa điện.
Đinh Thuận và vô số tướng sĩ vội vàng tránh ra, khom người ôm quyền hành lễ, đồng thanh nói: "Bái kiến Tứ phu nhân."
Đường Tử Hòa thướt tha bước vào trong điện, đứng trước mặt Chu Hậu Thông vái một cái, nói: "Tần môn Đường thị bái kiến bệ hạ."
Ánh mắt đờ đẫn của Chu Hậu Thông chậm rãi chuyển tới trên người nàng: "Tần môn? Ngươi là phu nhân của Tần Kham?"
Đường Tử Hòa cười nói: "Đúng, có điều chỉ là một trong những phu nhân: "
" Ngươi gặp trẫm có chuyện gì?"
Đường Tử Hòa ngẩng đầu, không hề cố kỵ nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt so với hàn thiết còn lạnh hơn, Chu Hậu Thông cảm thấy không tự nhiên, chỉ cảm thấy một mũi dao sắc bén đang rạch đi rạch lại lên mặt hắn, dần dần có chút vừa xấu hổ vừa tức giận.
Thật lâu sau, ngay khi Chu Hậu Thông chuẩn bị nổi giận, Đường Tử Hòa từ từ nói.
" Thiên thời địa lợi nhân hoà, thật sự để hắn chiếm hét rồi, lớn thêm mấy tuổi nữa cũng không thành sự được, vận khí ông trời ban thưởng."
" Ngươi rốt cuộc đang nói gì thế? Tần Kham phái ngươi tới làm nhục ta à?" Chu Hậu Thông gia trọng ngữ khí.
Đường Tử Hòa cười khẽ, nói: "Trong mắt Lão gia nhà ta chỉ có thiên hạ. Ngay cả tạo phản cũng đường đường chính chính từ cửa thành đánh tới cửa cung, hắn nào có hẹp hòi đến vậy, đi phái phu nhân của hắn tới vũ nhục ngươi? Bệ hạ thật sự là nghĩ xa quá rồi."
" Ngươi rốt cuộc tới làm gì?"
Đường Tử Hòa vẫn mặt mày tươi cười, lại cố ý thở dài: "Lão gia làm việc dứt khoát lưu loát. Đáng tiếc có chút qua loa. Người làm thê tử ta đây mệnh khổ, đành phải giúp hắn đoạn kết. Rõ ràng là chịu khổ mà hắn còn trợn mắt quở trách ta, ngươi nói ta có phải mệnh khổ?"
Chu Hậu Thông cả giận nói: "Những cái ngươi nói có liên quan gì tới trẫm?"
" Đương nhiên là có rồi, vừa rồi ta không phải đã nói rồi sao? Ta luôn giúp hắn đoạn kết. Hôm nay bệ hạ chính là một trong những đoạn kết đó đấy."
"Hả, ý là sao?" Chu Hậu Thông nhìn khuôn mặt như quả đào chín của nàng ta, lại giống như nhìn thấy một con độc xà đang thè lưỡi ở trước mặt hắn, vẻ mặt không khỏi có mấy phần hoảng sợ.
Đường Tử Hòa từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc màu đỏ, đặt vào trong chén trà trước mặt Chu Hậu Thông, cầm bình nước lên đổ đầy nước vào chén, viên thuốc gặp nước rất nhanh hóa thành hư vô, nước màu vàng nhạt lại dần dần biến thành màu đỏ, đỏ giống như máu.
" Bệ hạ yên tâm, lão gia nhà ta dã nói ' Quân vẫn là quân, thần vẫn là thần' thì chúng ta sẽ không hại tính mệnh của ngươi đâu. Có điều, ngươi yên tâm thì cũng phải để lão gia nhà ta yên tâm, ngươi nói có đúng không?"
Chu Hậu Thông nhìn chằm chằm nước thuốc đỏ như máu trong chén,, nói: "Cái, cái này..."
Đường Tử Hòa giống như đang nói chuyện phiếm với bạn thân nhiều năm: "Đây là thuốc dùng bảy thứ cỏ độc công với bảy thứ động trùng làm thành, không sai, nó là thuốc kịch độc, khi phát tác giống như vạn tiễn xuyên tâm, ngũ tạng lục phủ trong bụng sẽ cấp tốc bành trướng, sau đó cấp tốc khô héo, cuối cùng là đi đời nhà ma, khiến người ta sống không bằng chết, cho nên ta đặt cho nó cái tên rất êm tai, gọi là 'thực phúc', có điều vật này mặc dù độc, nhưng độc tính rất chậm, hàng năm nếu dùng một lần giải dược thì có thể ức chế dược tính, không phát tác nữa, nếu có năm nào quên không uống thuốc... Ài, vậy thì nguy rồi, thần tiên cũng chẳng cứu được."
" Loại độc dược này là ta lúc nhàn rỗi không có gì làm nghĩ ra, thiên hạ cho dù danh y vô số, nhưng không ai có thể giải được nó, bởi vì không ai biết bảy thứ cỏ độc và bảy thứ độc trùng này là bảy thứ nào, lại càng không biết pha trộn phân lượng của mỗi dạng độc vật, nói một cách không khách khí thì loại độc này trong thiên hạ chỉ có ta giải được, đương nhiên, bắt đầu từ ngày mai, lão gia nhà ta cũng có thể giải, bệ hạ sao không thử một lần đi? Ta có bỏ thêm một chút mật ở bên trong, hương vị ngọt lắm."
Đường Tử Hòa nói một hơi dài, giống như trình dược viên đang đẩy mạnh tiêu thụ dược phẩm vậy, dốc hết toàn lực lừa gạt tiểu hoàng đế uống thuốc, vẻ mặt rất hòa ái hiền lành.
Chu Hậu Thông sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn cốc nước thuốc đỏ như máu trước mặt, mím chặt môi lắc đầu.
Hoàng đế không dễ làm, nhưng cũng không chứng minh là hắn ngốc, ngược lại, hắn so với tuyệt đại đa số bạn cùng lứa tuổi thì thông minh hơn nhiều, nếu không cũng sẽ không có từng ý tuổi đã mang đến nhiều phiền toái như vậy cho Tần Kham, hiển nhiên từ quảng cáo mê người "Hương vị ngọt" không đả động được hắn, đây là độc dược, uống xong không có giải dược thì sẽ chết người, Chu Hậu Thông cũng không phải hạng tham ăn như Từ Bằng Cử, có ngọt mấy hắn cũng không dám ăn?
Đường Tử Hòa bất đắc dĩ lại khuyên mấy câu, vẻ mặt chân thành khẩn thiết giống như lão quân y khuyên bệnh nhân đừng bỏ trị liệu, khuyên hết nửa nén hương, Đường Tử Hòa cuối cùng mất đi nhẫn nại, lộ ra bộ mặt dữ tợn.
Một nữ hào kiệt chỉ nhăn mày một cái là giết người cả trăn ngàn người, tính kiên nhẫn trước nay làm sao mà tốt được, hôm nay đã là ngoại lệ lắm rồi.
" Bệ hạ cho rằng hôm nay lúc này, ngươi là ai?" Trong mắt Đường Tử Hòa bắn ra ánh sáng lạnh.
Chu Hậu Thông co rúm lại, lúng ta lúng túng nói: "Tần Kham nói... Trẫm vẫn là hoàng đế Đại Minh."
Môi anh đào mê người của Đường Tử Hòa lặng lẽ cong lên, nói: "Xem ra bệ hạ vẫn chưa nhận thức rõ tình cảnh của mình, từ hôm nay trở đi, lão gia nhà ta là dao thớt, bệ hạ là thịt cá, bệ hạ chẳng lẽ vẫn không nhìn rõ thời thế à?"
Chu Hậu Thông vừa sợ vừa giận. đầy bi phẫn hận,, ở trước mặt Đường Tử Hòa lại không dám phát tác, nhìn chằm chằm trước mặt trước mặt im lặng không nói gì.
Thật lâu sau, Chu Hậu Thông cuối cùng nhận mệnh thở dài, nuốt lệ cầm chén trà lên lặng lẽ uống vào.
Một đêm kịch chiến, trong thành ngoài thành, tiền cung hậu cung đều rải đầy thi thể tướng sĩ, sàn đá bạch ngọc trong cung cũng bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm, sắc trời vừa sáng, hơn ngàn hoạn quan trong cung dưới sự dẫn dắt của các thái giám mang theo thùng gỗ và bàn chải, ra sức cọ rửa cuối cùng đã khô trong cung. Không, máu tươi cuối cùng cũng được cọ sạch, đá ngọc lại lộ ra sắc thái cao quý vốn có, giống như tất cả đều bị xóa bỏ. Đêm qua không có chuyện gì phát sinh.
Các tướng sĩ Biên quân hộ thị Tần Kham, mọi người chậm rãi ra khỏi cửa cung.
Hoạn quan và đại hán tướng quân sợ hãi vội vàng mở cửa cung Thừa Thiên, ánh mắt kính sợ nhìn Tần Kham chậm rãi đi ra, bọn họ biết, từ hôm nay trở đi, thời tiết Đại Minh thay đổi rồi, người cầm quyền chân chính của giang sơn xã tắc này từ nay về sau chính là vị Tần Công Gia danh chấn thiên hạ... Có lẽ, hắn rất nhanh sẽ không chỉ còn là Công gia.
Đinh Thuận đứng sau lưng Tần Kham, lờ mờ đi sau một bước, đang bẩm báo chiến quả đêm qua.
" Đêm qua đoàn doanh bị đánh tan, thiết kỵ biên quân giết chết hơn hai vạn tướng sĩ đoàn doanh, những người còn lại đều tháo chạy, trốn vào trong rừng, theo phân phó của Công gia, mặc cho họ rút lui."
" Rạng sáng Hôm nay. Một vạn tinh kỵ của Đóa Nhan bộ tới ngoài trấn Thang Hà, đụng với tam vệ Mật Vân, Yến Sơn, hai bên gặp cái là đánh, Tháp Na của Đóa Nhan bộ ở trước trận chém chết tiên phong của Yến Sơn vệ, sau mấy lượt trùng kích, binh mã của ba vệ tan tác."
Tần Kham vừa nghe vừa gật đầu, nhưng không nói một câu.
Cửa cung mở ra, ánh dương chiếu lên người Tần Kham, Tần Kham lại bỗng nhiên dừng bước,
Trên quảng trường cửa Thừa Thiên, gần ngàn đại thần mặc triều phục, lẳng lặng đứng trên quảng trường, chung quanh các đại thần là tướng sĩ biên quân mặc giáp, các tướng sĩ đao rời vỏ, tên lên dây, vẻ mặt lãnh túc nhìn chằm chằm các đại thần một cách đề phòng.
Dương Đình Hòa, Lương Trữ, Tưởng Miện ba vị nội các Đại học sĩ đứng hàng đầu, lục bộ thượng thư Thị Lang đứng sau, sau nữa là viên ngoại, chủ sự, chính khanh thiếu khanh... Lớn nhỏ đứng hơn một ngàn người, có thể nói, quan viên kinh sư lúc này cần như đã trình diện hết.
Cách các đại thần không xa là một số huân quý và võ tướng, trận doanh của bọn họ phân biệt rõ ràng với đại thần, nhưng mà ánh mắt mọi người đồng loạt ghim lên người Tần Kham, có phẫn nộ, có bi thiết, có oán hận, cũng có mừng thầm.
Đón các loại ánh mắt mang hàm nghĩa bất đồng, Tần Kham bình tĩnh đối diện với mọi người, ánh mắt không hề sợ hãi.