CHƯƠNG 749: ĐẠI SỰ ĐÃ ĐỊNH (2)
Theo sự thất thủ của cửa Tây Trực, thiết kỵ Liêu Đông như thủy triều ùa vào cửa thành, sau khi vào thành, các doanh chia ra, nhanh chóng đánh về phía tám cửa thành còn lại, tướng sĩ của Đằng tương tứ vệ mất tiên cơ, cuối cùng không địch lại biên quân Liêu Đông tinh nhuệ, không đến một canh giờ, tám cửa kinh sư đã thất thủ toàn bộ!
Đằng tương tứ vệ không thể không liên tiếp bại lui, triển khai chiến đấu trên đường phố với biên quân, cho đến lúc này, tàn khốc và thảm thiết chân chính mới bắt đầu.
Hai bên đều dùng năm làm đơn vị, tay cầm binh khí ra sức chém giết trong phố lớn ngõ nhỏ ở trong thành, biên quân và tứ vệ doanh hai bên đều không có kinh nghiệm chiến đấu trên đường phố, chỉ có thể bằng vào trực giác và thân thủ trên chiến trường để liều mạng.
Từng tiếng kim thiết chạm nhau xen lẫn với tiếng hét thảm đầy đau đớn trước khi chết, trong buổi đêm đầy dông tố như có cả ngàn vạn Quỷ Hồn nức nở rống to, các quan viên và bách tính trốn ở trong nhà ôm đầu, co cụm ở góc nhà hoảng sợ lắng nghe động tĩnh ngõ phố bên ngoài.
Ngoại trạch Tần gia ở thành đông.
Người hầu nha hoàn trong ngoại trạch sớm đã không còn, lúc này trong ngoài trạch viện toàn bộ là tướng sĩ, biên quân, Cẩm Y vệ, phiên tử Đông Hán, trong trong ngoài ngoài vây tầng tầng lớp lớp, lấy tiền đường của cả tòa ngoại trạch này làm trung tâm, vây chặt bốn phía, trên mái ngói xanh của tiền đường là hai hàng Cẩm y Giáo úy tay cầm nỏ cơ, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, vây kín cả trạch viện.
Tần Kham vẫn mặc áo mãng bào ngồi chính giữa tiền đường, trong tay cầm một chén trà thơm, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn tiền viện, giống như đang đợi gì đó, lại như đang nghĩ gì đó.
Nội đường trừ hắn ra thì không có một bóng người, tất cả mọi người đều đã được phái ra ngoài, trung thực chấp hành mỗi một đạo dụ lệnh của hắn, hoặc trắng hoặc đen, hoặc trung hoặc gian, lúc này không ai bận tâm nữa, về vinh hoa phú quý của mình cũng được, để giữ mạng cũng được, đều ra sức chém giết ở bên ngoài.
Tiền đường không phải lúc nào cũng yên tĩnh, các Giáo úy báo tin không ngừng bẩm báo quân tình, Tần Kham giống như đại tướng quân trải qua nhiều trận mạc, mặt trầm như nước nghe tin tức như trăm sông đổ về biển từ các nơi.
"Báo -- biên quân cướp được cửa Tây trực, hai vạn đại quân đã vào ngoại thành, Diệp Tổng đốc đích thân tới cửa Tây Trực thống lĩnh chỉ huy."
"Báo -- chín cửa đã giành được, Đằng tương tứ vệ thủ ngõ phố, quân ta và tứ vệ doanh chém giết trên đường phố, thương vong thảm thiết."
" Báo, ba vạn biên quân ở ngoài thành đã khởi xướng tấn công với mười hai đoàn doanh, Bảo Quốc công cùng mười hai vị khai quốc hầu không rõ tung tích, mười hai đoàn doanh như rắn mất đầu, tham tướng Liêu Dương vệ Tống Kiệt đi trước làm gương chém gãy cờ soái của đoàn doanh, sĩ khí của đoàn doanh đại loạn, liên tiếp bại lui, toàn tuyến tan tác đã gần ngay trước mắt."
Nghe thấy tin tức này, sắc mặt đang cau có của Tần Kham cuối cùng cũng giãn ra.
Thiết kỵ Liêu Đông quả nhiên không khiến hắn thất vọng, sự thật chứng minh nhân số ít nhiều không phải nhân tố tuyệt đối quyết định sự thắng bại của chiến tranh, sách lược và kinh nghiệm chiến trường của tướng sĩ mới là quan trọng nhất, ba vạn thiết kỵ chủ động tấn công hai mươi vạn đoàn doanh, ngoài trước đó đã lên kế hoạch bắt cóc Bảo Quốc công và mười hai quốc hầu ra, thiết kỵ Liêu Đông mấy năm nay có thể đánh cho Thát tử Mông Cổ đổi công làm thủ, không thể không nói, vị Tổng đốc Liêu Đông Diệp Cận Tuyền này không làm một cách vô ích, mười năm qua biên quân đánh mấy trăm chiến dịch lớn nhỏ, cuối cùng ngao luyện ra một quân đội bách chiến bách thắng, nhìn thì như thắng lợi may mắn ngẫu nhiên, kỳ thật là sự tất nhiên.
Trên mặt cuối cùng cũng hiện lên một thoáng vui mừng, đoàn doanh nếu đã bại lui, có nghĩa là đêm nay khởi sự thành công hơn nửa, đại sự có thể định!
"Báo -- Bắc Trực Đãi Cẩm Y vệ tám trăm dặm cấp báo! Yến Sơn vệ, Mật Vân vệ, Bảo vệ xung quanh kinh sư đã dốc toàn bộ lực lượng, phi nước đại tới kinh sư cần vương, hai vệ cách kinh sư rất gần, hai quân kết hợp với nhau, tổng cộng hơn ba vạn binh mã, kỵ binh trong đó có hơn vạn, bộ tốt hai vạn, cách cửa thành bắc kinh sư còn hơn ba canh giờ lộ trình, Diệp Tổng đốc xin Công gia định đoạt."
Tần Kham ngửa đầu thở dài: "Quả nhiên tới rồi, xem ra làm việc gì cũng lưu lại hậu thủ là đúng, khi nên dùng thì bắt buộc phải dùng."
"Đóa Nhan bộ hiện giờ ở đâu?"
" Một vạn tinh kỵ của Đóa Nhan bộ hạ trại cách ngoài thành kinh sư năm mươi dặm, Công gia từng dặn, bất kể kinh sư phát sinh tình huống gì, Đóa Nhan bộ cũng không thể vọng động, tất cả hành tung chỉ nghe hiệu lệnh của Công gia, hiện trong ngoài thành chém giết thảm thiết, Đóa Nhan bộ vẫn theo phân phó của Công gia không động đậy."
Tần Kham nhắm mắt trầm tư một lúc, sau đó chậm rãi mở mắt, nói: "Lập tức phái người nói với thủ lĩnh Hoa Đương và Tháp Na của Đóa Nhan bộ, Đóa Nhan bộ toàn bộ xuất phát, sau một tiếng đồng hồ tới ngoài trấn Thang Hà, lén tập kịch hai vệ Yến Sơn, Mật Vân, cần phải cản ba vạn người này ở ngoài trấn Thang Hà."
Khóe miệng phác ra nụ cười, Tần Kham nói tiếp: "Nói với Hoa Đương, nếu Đóa Nhan bộ lần này không khiến ta thất vọng, sau khi sự thành Liêu Đông đô ti xuất binh hai vạn, giúp hắn dẹp yên Hải Tây Nữ Chân bộ, lời xấu nói trước, mục trường đánh hạ được ta cho phép bộ lạc của hắn chăn thả, nhưng Đại Minh ta phải đóng mười tòa thành ở Nữ Chân bộ, Đóa Nhan bộ hàng năm phải chọn năm trăm đưa bé thông minh đưa vào thành, do nho sư người Hán dạy học vấn, tương lai nhi tử của ta và Tháp Na sinh hạ lớn lên, sẽ do nó kế thừa mười tòa thành trì này."
Giáo úy Báo tin ngây người một chút, hắn không rõ trong lúc nguy cấp như vậy, Công gia vì sao nói những chuyện chẳng liên quan gì tới chiến sự này với Hoa Đương Đóa Nhan bộ, sau khi ngẩng đầu nhìn Tần Kham một cái, Giáo úy ôm quyền hành lễ rời đi.
Ngoài Tiền đường, lại một đạo thân ảnh vội vàng chạy tới.
" Báo, Diệp Tổng đốc báo tiệp, thái giám ngự mã giám chưởng ấn Miêu Quỳ đã bị biên quân bắn chết trong loạn quân, thiệt mạng tại chỗ. Đằng tương tứ vệ quân tâm đại loạn, bốn đông tây nam bắc kinh sư biên quân Liêu Đông đã chiếm được ba, tứ vệ doanh liên tiếp bại lui, đại quân đã áp chế cho họ không thể nhúc nhích ở thành nam, Ngũ thành binh mã ti và mười hai vệ của kinh sư chạm cái là đổ, đều trốn ra ngoài thành, lúc này chỉ có thành nam và hoàng cung nội thành là vẫn còn nằm trong tay triều đình.
Giáo úy ngẩng đầu hưng phấn nhìn Tần Kham, nói: "Công gia, sự thành rồi."
Tần Kham không hề có vẻ hưng phấn, khóe mắt giật giật, thở dài nói: "Đại Minh mất đi một kiêu tướng rồi, Miêu công công, thế gian trung gian thiện ác nhất định phải dùng cái chết để chứng minh sao? Ở trong lòng ngươi, cái gì gọi là đại trung, cái gì gọi là tiểu trung?"
Đặt chén trà lên bàn, tay Tần Kham từ đầu đến cuối vẫn rất trầm ổn.
"Đi, tới hoàng cung nói với Diệp Cận Tuyền, sau khi công phá cửa cung thì nghiêm khắc ước thúc tướng sĩ, tập trung hoạn quan cung nữ trong cung vào một chỗ, niêm phong các điện các kho, không thể lạm sát, không được cướp bóc, kẻ nào làm trái thì chém đầu."
Chiến đấu trên đường phố vẫn đang tiếp tục.
Trong đêm mưa tầm tả, từng tia chớp chiếu kinh sư sáng như tuyết, trong nháy mắt lại trở về với màn đêm.
Tiếng hét thảm và la giết vẫn vang lên ở các góc đường kinh sư, trong thành khắp nơi đều là khói lửa, quốc đô hoàng thành Đại Minh đang nức nở trong mưa đêm.
Trước cửa Thừa Thiên, năm ngàn biên quân mặc giáp liệt trận trên quảng trường, các tướng sĩ mặt lạnh lùng nhìn cánh cửa sơn son đại biểu cho hoàng quyền, trong mắt bọn họ không hề có một chút sùng kính nào đối với hoàng quyền, chỉ có một mảng hờ hững và lạnh như băng, giống như tất cả mọi người sau cánh cửa này chỉ là con mồi dưới đao của bọn họ, bao gồm cả hoàng đế.
Diệp Cận Tuyền ngồi trên lưng ngựa, được các tướng sĩ bao quanh ở trung quân, hắn cũng nhìn chằm chằm cánh cửa đó, chỉ là cảm xúc có chút không bình tĩnh, lồng ngực phập phồng.
Hơn hai mươi qua rồi, lúc trước hắn chỉ là một phó Thiên hộ nho nhỏ dưới trướng Ninh Hạ Đô Ti, đắc tội với chỉ huy sứ trong quân mà bị tước quân tịch phải đào vong, một đường vừa giết vừa trốn, ngàn dặm trốn tới lưu dân doanh kinh sư, cho rằng đời này đã không còn hy vọng, từ rày về sau sẽ phải sống cả đời khốn khó trong lưu dân doanh, có lẽ một ngày nào đó sẽ như tất cả lưu dân đói khát ngã ở ven đường bị chó hoang cắn chết, cuối cùng hóa thành một khối xương khô không có chỗ chôn.
Ai ngờ tạo hóa trêu người, một võ tướng nghèo túng được Tần Kham coi trọng, từ điếm tiểu nhị về nhà làm phó hộ viện, rồi đến Liêu Đông làm phó tổng binh, rồi Tổng đốc Liêu Đông, tay nắm hai mươi vạn binh mã, toại chí cuộc đời, hơn mười năm lĩnh quân càng quét đại mạc thảo nguyên, làm Thát tử nghe tin phải sợ mất mật, hôm nay lúc này triển khai quân trước cửa cung hoàng thành, sau khi huyết chiến chém giết, tiểu hoàng đế trong hoàng cung đã thành vật trong bàn tay hắn, mắt thấy sắp phải thay trời đổi đất rồi.
Hiện giờ hoành đao đứng trước cửa cung, thắng lợi trong tầm tay, hốc mắt Diệp Cận Tuyền hơi hơi đỏ.
Hắn là người chấp hành, cũng là người chứng kiến, hắn dùng mười bốn năm thời gian chính mắt chứng kiến một người đọc sách tao nhã vượt mọi chông gai như thế nào hay không Giống như cô lang trong rừng vì sinh tồn mà chém giết liều mạng với kẻ địch, hết lần này tới lần khác mạng như mành cheo chuông, rồi sống sót trong chém giết. Đêm nay, cuối cùng nghênh đón một canh bạc lớn nhất trong nhân sinh. Ông trời thương xót, Lần này hắn lại thắng.
Có lẽ, cách thắng lợi chỉ còn chút xíu, chỉ là một cánh cửa.
Trước hàng ngũ, một tướng lãnh mặc giáp vội vàng chạy tới, ôm quyền lớn tiếng nói với Diệp Cận Tuyền: "Bẩm Tổng đốc, các tướng sĩ đã quét sạch tàn quân ngoài cung. Hiện tại còn chống cự trong hoàng cung có hai ngàn người của Đằng tương tứ vệ doanh, hơn ba ngàn đại hán tướng quân, thái giám hoạn quan cung nữ thì không tính, xin Tổng đốc hạ lệnh."