CHƯƠNG 748: BÌNH GIÁN BỨC CUNG (HẠ) (2)
Miêu Quỳ thở dài, cúi đầu nói: "Nếu thành phá, tất cả đều hết, lão nô nguyện cùng bệ hạ tới Hoàng Tuyền."
Chu Hậu Thông sợ hãi la lên: "Vậy thì nói làm gì, Miêu Quỳ ngươi mau mau điều binh mã ngự mã giám thủ thành, nhanh đi."
"Vâng."
Miêu Quỳ đi rồi, Chu Hậu Thông vẫn đi qua đi lại ở trong điện, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi bất an, cân nhắc hồi lâu lại nói: "Người đâu, tướng sĩ của tứ vệ doanh có bắt được nghịch tặc Tần Kham, Đỗ Hoành cùng gia quyến không?"
" Bệ hạ thứ tội, lúc chạng vạng khi tướng sĩ phụng chiếu bắt giặc, Tần phủ và Đỗ phủ sớm đã người không phòng trống, ngay cả người hầu cũng không thấy một ai."
"Mau mau cầm hổ phù điều binh của đoàn doanh tới đây, trẫm soạn một đạo thánh chỉ cho Bảo Quốc công và mười hai quốc hầu phủ, bảo họ bất luận dùng biện pháp gì cũng phải ra khỏi thành phá tan phòng tuyến của phản quân, nắm giữ đoàn doanh trong tay, bao vây tiêu diệt phản quân, còn nữa, Tần tặc làm Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ nhiều năm, trong vệ trên dưới đều là thân tín, hiện giờ không tin Cẩm Y vệ được nữa, trẫm hạ thánh chỉ, phàm là Cẩm Y vệ trong thành kinh sư đều tháo bội đao yêu bài, tập trung trong Bắc trấn phủ ti không được ra ngoài một bước, lệnh cho Đằng tương tứ vệ và Tây Hán đi tuyên chỉ, kẻ nào làm trái thì luận xử như mưu nghịch, giết không tha."
"Vâng."
"Còn nữa, trẫm sớm nghe Tiền Ninh nói qua, Hán đốc Đông Hán Đới Nghĩa cùng Tần Kham cấu kết với nhau làm việc xấu nhiều năm, Đới Nghĩa và Đông Hán của hắn cũng không tin được, cũng hạ chiếu xử lý tương tự, còn cả dũng sĩ doanh nữa, nghe nói năm đó dũng sĩ doanh từng cùng Tần Kham tàn sát mấy ngàn phiên tử Đông Hán, về sau lại cùng tới Liêu Đông diệt tặc, tiêu diệt loạn Thiên Tân, quan binh trên dưới trong dũng sĩ doanh này chỉ sợ cũng đã bị Tần Kham thu phục, cùng không phải là cùng một lòng với trẫm, truyền chỉ, dũng sĩ doanh ở nguyên tại chỗ, còn cả đồng đảng của Tần thị trong lục bộ và Đô Sát viện, huân quý đi lại gần gũi với hắn nữa, cũng thanh tra Đô Đốc, đề đốc, Chỉ huy sứ kết giao mật thiết với Tần Kham trong mười hai vệ."
Chu Hậu Thông càng nói càng nhỏ, càng nói càng thấy lạnh toát người, không nhắc tới thì không biết, nhắc tới một cái, toàn bộ kinh sư bị Tần Kham kinh doanh thành một cái sàng thủng lỗ chổ, thật sự muốn nhổ tận gốc thế lực của Tần đảng, bao gồm cả thủ phụ nội các Dương Đình Hòa, Lại bộ thượng thư Dương Nhất Thanh, Binh bộ thượng thư Nghiêm Tung, nội cung ti lễ giám, ngự mã giám, thậm chí Bảo Quốc công Chu Huy tay nắm binh quyền lớn nhất kinh sư cũng kết giao với Tần Kham, nếu thật sự thanh tra trừ tận gốc, bảo phải trừ như thế nào?
Đây là lúc trong ngoài đều khốn đốn thật sự, Chu Hậu Thông mệt mỏi tuyệt vọng nhắm mắt lại
"Thôi, lệnh cho gõ Chung cổ ti, chư thần trong triều mau tới điện Phụng Thiên triều hội, thương nghị kế sách đánh lui địch."
Giờ tý.
Màn đêm buông xuống, không khí chiến tranh trong thành kinh sư dầy đặc, người hét ngựa hí, sớm đã không còn nữa cảnh tượng phồn hoa xưa kia.
Quan viên và bách tính bị đuổi vào trong nhà mình, binh mã các vệ các ti
Trong thành được điều động liên tiếp, chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, hoàng thành quốc đô an bình này, khi bảy mươi năm trước Ngoã Lạt binh lâm dưới thành, thần dân kinh sư cũng từng bị bao phủ trong bóng ma chiến tranh như vậy, sau bảy mươi năm an bình, chiến tranh lại lặng lẽ hàng lâm tòa thành trì cổ xưa tang thương này.
Tướng sĩ của Đằng tương tứ vệ sớm đã tiếp quản phòng ngự kinh sư từ trong tay Ngũ thành binh mã ti, chín cửa bị đóng chặt các tướng sĩ tụ tập trong hành lang dưới cửa thành và đường cái ở tường thành, những vũ khí thủ thành như cây lăn, lôi thạch, dầu hỏa, hỏa pháo được dân phu chuyển lên tường thành, đầu tường cao dựng lá cờ Rồng vàng phấp phới, biểu hiện cho quyết tâm tuyệt không khuất phục của Chu Hậu Thông.
Ngoài hành lang cửa Tây Trực một đội nhân mã cầm đuốc đi tới, người dẫn đầu mặc cẩm bào phi ngư, mặt đen xì, người này là thân tín tâm phúc Lý Nhị của Tần Kham.
Tướng sĩ Đằng tương tứ vệ canh cửa Tây Trực tâm sinh cảnh giác, cầm qua cản lại, một bách hộ rút kiếm quát: "Người tới mau dừng lại, cửa thành là trọng địa, bất kỳ ai cũng không thể tới gần."
Lý Nhị lờ đi như không nghe thấy, vẫn đi về phía hành lang, cười nói: "Ngay cả chúng ta cũng dám cảm đường, ngươi con mẹ nó mfu mắt à? Thiên hộ đại nhân Nhà ngươi cũng không có gan đó nhé, tiểu bách hộ ngươi chán sống rồi à?"
" Dừng lại! Còn tới gần nữa thì chớ trách mạt tướng đắc tội." Bách hộ cảnh giác cao độ, không hề bị dọa.
Lý Nhị dừng bước, từ trong ngực lấy ra một cuộn vải màu vàng đưa về phía trước, nói: "Phụng thánh dụ, chúng taphải ra khỏi thành, đây là thánh chỉ."
Bách hộ rùng mình, vội vàng tiếp nhận cầm xem, hồi lâu, bách hộ lộ ra thần sắc cảnh giác, tay phải đã đặt lên chuôi đao gài ở thắt lưng, trầm giọng nói: "Đạo thánh chỉ này là đóng dấu quốc tỳ Thiên tử và của ti lễ giám."
Lý Nhị nhíu mày, cười nói: "Sao? Dấu quốc tỳ Thiên tử và ti lễ giám các ngươi không nhận à?"
Bách hộ cười lạnh: "Thường ngày thì không dám không nhận, chỉ là hôm nay thì khác, trong cung sớm đã truyền ra ý chỉ, ra vào chín cửa kinh sư hôm nay không nhận ấn giám của quốc tỳ và ti lễ giám là chỉ, tướng sĩ chín cửa chỉ nhận dấu riêng của thiên tử, nếu không thì đều là ngụy chiếu, quan trọng hơn là, các ngươi mặc phi ngư phục, hiển nhiên là Cẩm Y vệ sở thuộc, hai canh giờ trước thiên tử đã hạ chỉ, phàm là Cẩm Y vệ trong thành đều không được phép ra khỏi Bắc trấn phủ ti một bước, ai làm trái luận xử như mưu nghịch, người đâu, bắt đám nghịch tặc này cho ta."
"Giết!" Vô số trường mâu không chút do dự đâm tới Lý Nhị.
Các Cẩm Y vệ biến sắc, lùi lại mấy bước, Lý Nhị cười to: "Tiểu hoàng đế cũng không ngu lắm nhỉ, sớm như vậy đã đề phòng Cẩm Y vệ chúng ta rồi, các huynh đệ, theo ta đoạt cửa Tây Trực!"
"Giết." Trăm tên Cẩm y Giáo úy đồng thời rút đao ra khỏi vỏ, nghĩa vô phản cố đánh tới tướng sĩ Tứ Vệ doanh, hành lang cửa thành lập tức đại loạn.
Bốn phương tám hướng tiếng kẻng gõ vang, tiếng chém giết trong hành lang dẫn tới đưa tới tướng sĩ thủ thành, từng dòng người màu đen vô tình ập về phía nhóm người Lý Nhị.
Lúc này thiên không bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít thê lương, một mũi hỏa tiễn bay thẳng lên không, giữa không trung nổ ra một đóa hoa đỏ như máu.
Mọi người trong lòng trầm xuống, tàn ảnh của pháo hoa vẫn tồn tại không tiêu tán trong đồng tử mọi người thì liền nghe thấy tiếng hò hét như như thủy triều từ ngoài cửa thành truyền đến.
Lý Nhị mừng rỡ, vội quát lên: "Chia ra mười người chặn hành lang, nhưng người còn lại thì tru sát kẻ địch trước mắt, cố mở cửa thành đón biên quân Liêu Đông vào thành."