CHƯƠNG 747: BÌNH GIÁN BỨC CUNG (TRUNG) (2)
Phúc Tân lâu thành đông Kinh sư.
Cả tòa lầu các này đã được bao, trong đại sảnh rộng thoáng không thấy một người, nhưng ở bên ngoài đường lại đầy võ sĩ tuần tra qua lại, nhìn cách ăn mặc thì là sở thuộc của Cẩm Y vệ, trước sảnh còn có hai gã tiểu hoạn quan mặt trắng không râu mặc thường phục đang đứng.
Màn đêm vừa buông xuống, một con khoái mã từ cuối đường Kim Thủy phi tới, kỵ sĩ ghìm ngựa trước Phúc Tân lâu, vẻ mặt đầy lo lắng, ngựa vừa dừng vó kỵ sĩ đã từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
"Kẻ nào dám tự tiện xông vào trọng địa của quý nhân? Bắt lại!" Một Cẩm y bách hộ tiến lên rút đao thét hỏi.
Kỵ sĩ tháo nha bài ở thắt lưng giơ lên cao, lớn tiếng nói: "Ta chính là tham tướng Hà Phúc quân tiền tiêu của quả dũng doanh thuộc mười hai đoàn doanh, phụng mệnh cầu kiến Bảo Quốc công Chu lão công gia!"
" Công gia đang ẩm yến với ti lễ giám và lão gia quốc hầu, các vị huân quý đang uống vui, không gặp khách lạ."
Kỵ sĩ cả giận nói: "Một bách hộ Nho nhỏ cũng dám cản ta, cái đồ không hiểu chuyện, ngươi là cấp dưới của Thiên hộ nào? Quân tình cấp tốc, làm lỡ đại sự thì ngươi có gánh trách nhiệm được không?"
Trong mắt Bách hộ hiện lên một đạo lệ sắc, ngữ khí lãnh đạm nói: "Ngươi có việc gì muốn gặp lão công gia, ta có thể chuyển cáo cho ngươi."
"Phì! Ngươi là cái thá gì, đồ giữ cửa cũng tưởng mình là nhân vật à? Lão tử muốn bẩm báo đại sự trong quân, ngươi còn dám cản ta thì mặc kệ ngươi là Cẩm Y vệ gì, lão tử ngày mai sẽ dẫn binh tới đánh chết ngươi!"
Sắc mặt Bách hộ biến ảo một lát, trong mắt hung quang càng thịnh, mặt lại bỗng nhiên chuyển sang tươi cười, ôm quyền nói: "Nếu tướng quân cứ muốn gặp lão công gia thì ta sao dám cản, một bách hộ nho nhỏ không gánh nổi trách nhiệm làm lỡ đại sự trong quân đâu, tướng quân mời vào trong, lão công gia và các lão gia quốc hầu đang ở trong nhã các lầu hai."
Hà Phúc hừ lạnh, nhấc chân bước vào trong.
Một chân mới bước vào cửa lớn nội đường thì Hà Phút chợt thấy ngực lạnh toát, cúi đầu nhìn, một mũi đao đã đâm thủng ngực hắn, trên mũi đao dính mấy giọt máu tươi đang chậm rãi nhỏ xuống, Hà Phúc há miệng thở dốc, muốn hét, nhưng lại có một bàn tay thô ráp bịt chặt miệng hắn.
Phía sau truyền đến tiếng cười gằn của Cẩm y bách hộ: "Tham tướng Quảng Dũng doanh? có phải muốn bẩm báo với lão công gia rằng binh mã đại doanh bắc giao có điều động, biên quân Liêu Đông đã triển khai trận thức với mười hai đoàn doanh hay không? Các Quý nhân uống rượu không thể đánh làm phiền, muốn bẩm báo quân tình thì chờ kiếp sau đi."
Dứt lời, thi thể của Hà Phúc ngã mạnh xuống đất, hai gã tiểu hoạn quan của ti lễ giám đứng ở cửa khóe mắt liếc xuống thi thể của Hà Phúc trên đất, tiếp theo lành lùng dời đi, vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng về phía trước, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Rất nhanh, thi thể của Hà Phúc được Cẩm Y vệ mang đi, máu tươi trên đất được lau sạch. Dấu vết cuối cùng của Một vị võ tướng chính tam phẩm cứ như vậy bị xóa đi.
Trong nhã các ở lầu hai Phúc Tân lâu tiếng cười vang vọng.
Không biết là các hoa khôi danh kỹ nào được mời đến đang ra sức gảy tỳ bà, lúm đồng tiền kiều mỵ động lòng người làm đêm thu nặng nề giống như có thêm mấy phần xuân tình kiều diễm.
Thân phận của người làm chủ hôm nay không tầm thường, là thái giám ti lễ giám chưởng ấn, nội tướng Đại Minh Trương Vĩnh, mà khách nhân Trương Vĩnh mở tiệc chiêu đãi cũng là đại nhân vật quyền quý trong triều, Bảo Quốc công Chu Huy cùng với gần ba mươi vị khai quốc hầu.
Lý do mở tiệc cũng rất hợp tình lý. Hôm nay chính là đại thọ năm mươi của Trương công công.
Khi Dự tiệc các huân quý không khỏi cảm thấy kỳ quái, đại thọ năm mươi củaTrương công công hôm nay cớ sao lại chỉ mời huân quý trong kinh chứ không thấy một vị đại thần trong triều nào, lẽ ra nhân duyên của Trương Vĩnh không kém, qua lại với nội các và lục bộ thượng thư cũng có chút tương đắc, hôm nay nên mời cả họ mới đúng, sau khi dự tiệc bị vài câu hàn huyên vui đùa của Trương Vĩnh lờ đi.mà mọi người thì cũng không nghĩ nhiều.
Lúc này mọi người rượu đã được tám phần, không khí yến hội dần dần đi lên, danh kỹ hoa khôi thanh lâu như hồ điệp xuyên hoa liên tiếp châm rượu, mỗi một giai nhân đều mang ánh mắt triền miên như bùn xuân. Các huân quý cũng dần dần có hành vi phóng đãng, huống chi chủ nhân của tiệc rượu cũng là dạng hào sảng, sau mấy câu nói khích, Trương Vĩnh cũng dứt khoát xắn tay áo, trong tiếng ủng hộ của mọi người, đấu rượu với Chu Huy lão công gia.
Có điều Chu lão công gia năm nay gần tám mươi, không có lòng giết tặc lại không có sức hồi thiên, một vò nữ nhi hồng vào bụng, Chu Huy mặt đỏ bừng ợ một cái, vẻ mặt mê ly cười to hai tiếng, sau đó.. ngã lăn quay.
Trương Vĩnh cũng uống nhiều, chỉ vào Chu Huy cười ha ha, ý vẫn chưa tận vung tay về phía sau, các thị nữ lại bưng từng vò rượu ngon đi vào.
Trương Vĩnh người lắc lư, mặt đỏ tai hồng, ra sức vỗ ngực: "Tạp gia... Tuy là hoạn quan, nhưng cũng không thiếu khí khái nam nhi, năm đó bệ hạ từng Tạp gia là ' Tráng sĩ Trương', hiện giờ Tạp gia mặc dù đã năm mươi, nhưng mỗi ngày vẫn ăn năm cân thịt, có thể kéo cung hai thạc, nhấc đỉnh trăm cân mà không thở gấm, về phần uống rượu.... Tạp gia cũng chưa hề sợ ai, các vị Hầu gia, có ai có gan uống vò này với Tạp gia không?"
Chúng hầu cười to, đều giơ vò rượu lên nói: "Cùng uống, chúc thọ Trương công công."
Một vò rượu róc rách từ yết hầu đổ vào bụng mọi người, mọi người uống hết vò rượu, cười ha ha với nhau, bỗng nhiên có người lắc lư, tiếp theo là người thứ hai, thứ ba... Cơ hồ cùng một lúc, mọi người trong bữa tiệc toàn bộ ngã sạch, trong nhã các ngổn ngang người nằm.
Trương Vĩnh đang say bí tỉ lúc này bỗng nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt cũng tỉnh táo, nào có dấu hiệu say.
Một Cẩm y Giáo úy đi vào, phất phất tay với các hoa khôi danh kỹ đang kinh nghi bất định trong phòng, chúng nữ câm như hến vội vàng rời khỏi nhã các.
" Công công, thuộc trong rượu là Tứ phu nhân của Tần Công Gia phối, thuốc này không màu không vị, hứng gió là ngã, trong một ngày một đêm tuyệt đối sẽ không tỉnh được, xem ra quả nhiên là đúng."
Trương Vĩnh gật gật đầu: "Lập tức phái người đưa những Công gia Hầu gia này đi, giấu ở một nơi kín, không thể để lộ bất kỳ phong thanh gì, truyền tin cho Tần Công Gia, cứ nói việc ở đây đã làm thỏa đáng, Tạp gia giờ hồi cung, chờ cắt đứt thánh chỉ và hổ phù điều binh của hoàng đế."
"Vâng." Giáo úy nói xong thì bật cười: "Cho dù thánh chỉ và hổ phù điều binh ra được khỏi cung thì cũng chẳng có ai nhận chúng, Bảo Quốc công và mười hai vị khai quốc hầu chưởng quản mười hai đoàn doanh đều nằm đây rồi."
Trương Vĩnh cười cười, quay đầu nhìn về phía bầu trời đêm: "Tạp gia đã dựng sẵn sân khấu cho Tần Công Gia rồi, tiếp theo diễn thế nào, nên để Tần Công Gia lên sàn rồi."
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng rít, một mũi hỏa tiễn bay lên, nổ tung trên bầu trời đêm.