Chương 6: Chiến đấu

[Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Phong Vũ Thần Thoại

5.133 chữ

29-07-2023

Vương Song vừa đánh nhau một trận, đã vượt qua nỗi sợ hãi với Zombie, đồng thời hiện tại lại thức tỉnh dị năng, lá gan cũng trở nên lớn hơn không ít. Một ngựa đi đầu, Lý Tân theo sát phía sau.

Lúc hai người đi đến lầu hai, một thân ảnh đột nhiên nhào lên, nhưng mà, loại tốc độ này trong mắt Vương Song lại giống như rùa đen bò.

Ngay cả dị năng cũng vô dụng, Đường Đao bổ nghiêng, trực tiếp bổ đôi thân ảnh đang nhào tới. Ngã trên mặt đất không hề động. Không biết có phải là ảo giác hay không, trong lúc mơ hồ Vương Song dường như cảm thấy một cỗ năng lượng xuất hiện, bị chính mình hấp thu, nhưng mà lực lượng này quá nhỏ, chẳng qua chỉ là mơ hồ cảm nhận được mà thôi.

Hai người đi xuống dưới lầu, không tiếp tục gặp phải một con Zombie nào, đi đến cửa chính, liếc nhìn gian phòng của a di quản lý ký túc xá một chút, không có người, đoán chừng không phải biến thành Zombie thì cũng là chạy trốn rồi, dù sao cảnh tượng như địa ngục này không phải người bình thường có thể tiếp nhận.

Mở cửa, trong sân trường khắp nơi đều là học sinh cùng lão sư chạy loạn, từng con Zombie lắc lư đuổi theo thức ăn trong mắt bọn họ.

Một gia hỏa tên là Trần Minh khoa cơ khí lôi bạn gái mình điên cuồng bỏ chạy, đột nhiên, bạn gái bị trẹo chân, một con Zombie hung hăng vồ mạnh ở cổ chân nàng ta, mở ra miệng rộng táp tới.

- Cứu ta, Minh! Ta không muốn chết!

Nữ sinh hoảng sợ kêu to. Hai tay không ngừng nắm lấy quần áo của bạn trai.

Trần Minh nhìn thấy bạn gái sắp bị Zombie cắn trúng, lại nhìn bốn phía có bốn năm đầu Zombie, trong ánh mắt có chút do dự, nhưng mà cuối cùng vẫn cắn răng hung hăng hất cánh tay bạn gái ra, đầu cũng không ngoảnh lại trốn biệt tích.

- A!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng toàn bộ trường đại học, toàn bộ đại học Giang Nam hoàn toàn biến thành Tu La Tràng, Zombie hoành hành, khắp nơi đều là học sinh bỏ chạy.

Vương Song cùng Lý Tân liếc nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy một vòng ngưng trọng.

- Đi theo ta. Vương Song quát khẽ một tiếng, Đường Đao nơi tay, nhanh chân chạy ra bên ngoài.

Ba con Zombie đang cắn xé một cỗ thi thể, nhìn lấy lại có người xuất hiện, lập tức buông xuống, máu me đầy mặt đánh úp về phía hai người Vương Song.

Hai người Vương Song trực tiếp vung đao xông lên, chém một đao, chặt đứt cổ của một con Zombie, lại thêm một bước, hoành đao đâm thẳng, xuyên thủng tim Zombie bên kia.

Lý Tân cũng học theo, dù sao có Vương Song cũng không để cho mình xảy ra chuyện, lấy dũng khí trực tiếp vọt qua, chém đầu Zombie thành hai khúc.

- Mau cứu ta, ta không muốn chết!

- Cứu ta, ta có tiền, ta cho ngươi tiền, mau cứu ta!

Nhìn thấy hai người mạnh như vậy, học sinh còn lại dường như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, chạy về phía hai người.

- Không hay rồi, bọn họ như vậy là đang dẫn dụ toàn bộ Zombie tới đây!

Vương Song biến sắc, nhìn Lý Tân rống to một tiếng.

- Chạy mau, đám ngu xuẩn này sẽ hố chết chúng ta mất.

Nói xong, bỏ chạy đi, Zombie ven đường trực tiếp chưa tới gần đã bị đao của hai người trực tiếp chém trúng đầu, trong nháy mắt mất mạng.

Hai người vừa chạy, vừa giết, một lúc sau đã hất văng đám học sinh kia, đi đến một hòn non bộ phía sau, Lý Tân thở hồng hộc, trên đao tràn đầy máu của Zombie, Vương Song ngược lại không có cảm giác gì, tuy nhiên hắn còn đeo lấy một Ba lô leo núi.

- Mẹ nó, tiểu tử ngươi cũng quá biến thái rồi, cõng nhiều đồ như vậy mà cũng không mệt mỏi, đây cũng là phúc lợi của thức tỉnh sao?

Gương mặt Lý Tân tràn đầy hâm mộ nhìn Vương Song, bên trong miệng ê ẩm lầm bầm.

- Ha ha, cho dù hâm mộ thế nào cũng vô dụng thôi.

Vương Song chép miệng, lại nhíu mày, vừa rồi vừa chạy vừa chém giết Zombie chí ít cũng có bảy tám con, hiện tại trong thân thể lại có một cảm giác ấm áp, giống như tắm trong nước ấm. Thậm chí trong lúc mơ hồ có thể cảm giác được năng lượng hỏa diễm trong cơ thể mình gia tăng không ít. Thậm chí cảm giác được dường như lại có thể phát ra hỏa diễm, không khỏi hỏi Lý Tân:

- Tân Tử vừa rồi cũng giết được không ít Zombie, có cảm giác gì không?

- Cảm giác, nói về cảm giác, hoảng sợ có tính không?

- Bỏ đi, xem như ta chưa nói gì.

Vương Song bất đắc dĩ, xem ra chỉ có mình đặc biệt có, cũng không biết là tốt hay xấu.

- Đúng rồi, Song Tử, vừa rồi rồi sao không dùng dị năng, còn phải dùng đao chém hả? Dùng dị năng một mồi hỏa diễm là có thể trực tiếp thiêu chết bọn chúng rồi.

Lý Tân thở một ngụm, nghi hoặc hỏi.

Vương Song trợn mắt một cái:

- Ngươi cho rằng dị năng của ta là vô hạn chấc, đây cũng là một loại năng lượng, dùng hết, lỡ như xuất hiện nguy hiểm gì, là ngươi chết hay là ta chết!.

- Không đến đường cùng, tuyệt không thể tuỳ tiện sử dụng. Lại nói, tiền tài không thể để lộ đạo lý này không biết sao, lỡ như bị người ta phát hiện ta sở hữu dị năng, đều chạy đến tìm ta cứu mạng, dẫn dụ toàn bộ Zombie tới, cho dù mệt chết cũng không đánh lại từng đấy Zombie đâu!

“Grào!” một tiếng gào thét, một con Zombie đứt một cánh tay, mặt bị cắn một nửa đột nhiên từ xuất hiện nhào về phía Lý Tân, Lý Tân hoảng sợ thét một tiếng, muốn cầm đao chém tới, tuy nhiên lại không kịp, Vương Song phản ứng nhanh, nháy mắt, một chùm viên đạn hỏa diễm bay thẳng ra, trong nháy mắt xuyên qua đầu Zombie.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!