Chu Hạo cũng ngạc nhiên, sau đó lại thay đổi sắc mặt, “Còn có bạn học chưa đi ra, nhanh, chúng ta quay về!”
Chu Hạo luôn là người như thế, nhiệt huyết lại ấm áp, cởi mở với tất cả mọi người.
Đối với Tần Phong trước khi sống lại, vùng vẫy trong cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao mười năm, thật quá đáng quý!
“Đi!”
Tần Phong cũng chạy, cảm giác tuy mình nhỏ yếu nhưng thân thể và sinh mệnh lực lại bừng bừng phấn chấn.
Chạy qua hẻm nhỏ vào đường lớn, từng chiếc xe phát ra tiếng còi bén nhọn đều đang điên cuồng chạy trốn, nhưng trong lúc vội vàng đã phạm sai lầm đến mức đâm vào nhau, khiến giao thông trực tiếp tê liệt.
Đúng lúc này, ở nơi cao ba mét trên đường lớn dần xuất hiện một vết nứt.
Vết nứt này đen kịt, có thể thấy rõ xung quanh vết nứt có ánh sáng bạc, đó là dao động nguyên tố không gian thực chất hóa.
“Vết nứt!!!” Trong mắt Chu Hạo đầy vẻ hoảng sợ.
Dù học tập ở trường học như thế nào, lần đầu tiên nhìn thấy luôn vô cùng sợ hãi, vì không ai biết trong vết nứt sẽ xuất hiện loại sinh vật gì, có lẽ là ma thần hủy diệt thế giới.
Tốc độ khuếch trương của vết nứt này cũng không nhanh, chỉ dài hơn nửa mét, độ rộng cũng chỉ khoảng ba mươi centimet, nhưng điều này vẫn khiến đám người trên đường lớn hoảng sợ hét lên, không thèm chạy xe nữa mà nhao nhao xuống xe.
Vết nứt chưa dừng lại, đột nhiên một bóng người lóe lên.
Thoạt nhìn là một đứa trẻ sơ sinh da thịt non nớt, hơi sưng vù, chỉ là màu sắc vàng xanh lá hơi quái dị, một mái tóc mang theo mùi thối của gấu đầy bẩn thỉu.
Đứa trẻ sơ sinh này chật vật bò qua vết nứt, lạch cạch một cái rơi xuống từ chỗ cao ba mét.
Với độ cao này, dù không ngã chết vậy lực lượng này cũng đủ để ngã bị thương.
Nhưng đứa trẻ sơ sinh này lại giật giật tay chân, bò dậy, cái đầu to lớn giơ lên cao cao, lúc này mọi người mới thấy vẻ ngoài của đối phương.
Tròng mắt to lớn nửa lồi hiện ra màu đỏ hồng, cái miệng nứt ra kéo thẳng đến bên tai, để lộ ra hàm răng sắc bén đầy miệng.
Hàm răng này không phải răng nhân loại, mà là sắc nhọn như răng sói có thể xé nát thịt tươi.
Sinh vậy như vậy, là ăn người!
“Là Tiêm nha anh!!!” Xung quanh đã sớm có người kêu la.
Trên sách giáo khoa Liên bang, Tiêm nha anh chỉ là ma vật đoạn G3 tầng dưới chót, nhưng loại sinh vật này lại có một đặc điểm là quần cư!
Quả nhiên, Tiêm nha anh thứ nhất rơi xuống đất, tên thứ hai, thứ ba cũng lần lượt xuất hiện, đừng thấy động tác bò của những Tiêm nha anh này có vẻ tập tễnh, nhưng khi bọn chúng thấy con mồi lại đột nhiên tay chân tán loạn nhảy dựng lên, hàm răng bén nhọn xé nát cổ họng con mồi!
“A!!!” Một nam nhân phát ra tiếng kêu thảm, hắn ta nhanh chóng rút vũ khí bên hông, một phát bắn nát đầu Tiêm nha anh!
“Ầm!”
Tiếng súng vang lên, đường lớn vốn hỗn loạn hoàn toàn biến thành địa ngục.
Bốn năm con Tiêm nha anh như là sói vào bầy cừu, tùy ý bắt giết.
Một Tiêm nha anh đột nhiên nhào về phía Chu Hạo.
Chu Hạo mở to hai mắt nhìn, đầu hắn ta lập tức trống rỗng như đang nghĩ mình nên dùng cách gì để ngăn cản, tư liệu trên sách giáo khoa thật sự quá ít ỏi, kỹ xảo cận chiến mà bọn họ học tập không thể đối phó sự tồn tại có tốc độ nhanh như vậy, lại nhỏ gầy như thế.
Đương nhiên, đây cũng là thực lực nghiền ép, dù các thiếu niên 16 tuổi đã thức tỉnh dị năng và vũ lực, cũng chỉ là sự tồn tại đoạn G1 mà thôi.
Nhưng đúng lúc này một đôi tay gầy yếu lại rắn chắc mạnh mẽ kéo Chu Hạo ra ngoài.
Ánh mắt Chu Hạo nhìn thoáng qua, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm bóng dáng của người kia!
Là Tần Phong!!!
Tần Phong một phát kéo Chu Hạo ra, một quyền đánh về phía Tiêm nha anh.
Tốc độ của hắn chậm hơn Tiêm nha anh rất nhiều nhưng lại như là trùng hợp, chờ khi hắn vung quyền lên, Tiêm nha anh đã đưa đầu đến.
“Ầm!”
Tiếng động như quả dưa hấu vỡ vụn, tương não màu đỏ trắng bắn ra.
Tần Phong nhíu mày một cái, không phải vì tình cảnh này quá máu tanh, mà là vị trí đốt ngón tay của hắn đã rách thịt vì lần công kích mãnh liệt này.
‘Quá yếu!’ thân thể nhỏ yếu thế này là chuyện từ khi nào, bản thân Tần Phong cũng không thể nhớ được.
Nhưng Tần Phong híp mắt lại, con ngươi màu trà của hắn trở nên thâm trầm, đen kịt như đêm khuya, có một loại năng lượng vô hình đang theo thân thể Tiêm nha anh hòa vào trong thân thể Tần Phong.
Vết thương trên tay nhanh chóng đóng vảy, tróc ra, lại khép miệng như chưa từng chịu tổn thương.
Đây là thiên phú của Tần Phong!
Thôn phệ!
Vẻ mặt Tần Phong lại lộ ra vẻ khiếp sợ, hưng phấn!
Trong trí nhớ kiếp trước của mình, tưởng lúc thức tỉnh dị năng đã là thiên hạ vô địch, hưng phấn đến mức trắng trợn khoe khoang, kết quả rơi vào kết cục thiên phú bị cướp đi.
Hắn chỉ còn lại một chút năng lực thôn phệ quái vật đã chết để cường hóa bản thân, chỉ một chút đã tạo thành tiền đề giúp hắn miễn cưỡng sinh tồn.
Nhưng bây giờ thiên phú của mình không bị phế, vậy không phải càng mạnh sao?
Tần Phong cảm giác được hắn hấp thu năng lượng trong thân thể Tiêm nha anh, thân thể đã mạnh lên rất nhiều.
Thậm chí khoảng mười Tiêm nha anh có thể thỏa mãn một lần tăng lên của hắn, có thể để thân thể lên đến đoạn G2.