[Dịch] Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

/

Chương 1: Sống lại mười năm trước

Chương 1: Sống lại mười năm trước

[Dịch] Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Tần Tiểu Từ

5.159 chữ

01-12-2023

Kiến trúc được xây dựng từ sắt thép, mặt đất trơn bóng như gương, bác sĩ mặc quần áo trắng tinh đi qua đi lại.

Nơi này là một căn cứ nghiên cứu ở vùng mới giải phóng ngoại ô Thừa Dương thị.

Trong khu chờ, một đám thiếu niên mặt mũi non nớt đang kích động lại có vẻ bồn chồn lo lắng.

“Đinh đinh đinh, số 2318, Tần Phong, đến phòng tiêm số ba!”

“Đến lượt ta!”

Thiếu niên kia vội vàng đứng lên, kích động đến mức hai chân nhũn ra, kết quả hai chân vướng vào nhau ngã phịch một cái xuống đất.

Mặc kệ là ai cũng nghe ra được lần này đối phương ngã thảm đến mức nào.

“A, Tần Phong!” Chu Hạo cảm giác lần này thật sự rất thê thảm, vội vàng bước đến đỡ.

Kết quả không ngờ, Tần Phong lại bị ngã đến ngất!

“Móa, Tần Phong, ngươi đùa cái gì thế, vào lúc quan trọng như vậy ngươi lại ngất đi, nhanh tỉnh lại, đến lượt ngươi tiêm thuốc thức tỉnh rồi!”

Công nguyên năm 2200, thế giới đại biến, nhân loại từ địa vị bá chủ hai ngàn năm nhanh chóng trở thành cấp thấp nhất trong chuỗi thức ăn.

Nhưng vì trong số nhân loại cũng có sự tồn tại của Dị năng giả, Cổ võ giả, dẫn đến vẫn có không gian sinh tồn nhất định.

Tiền đề khiến Dị năng giả, Cổ võ giả thức tỉnh cũng là tiêm thuốc thức tỉnh vào năm 16 tuổi.

Điều này đại biểu có thể một bước lên trời hay không, Tần Phong lại hôn mê bất tỉnh, khỏi phải nói Chu Hạo nóng nảy đến mức nào.

“Đinh đinh đinh, số 2318, Tần Phong, đến phòng tiêm số ba!”

Trong loa lại vang lên giọng nói, còn có từng tiếng kêu gọi khiến đầu óc hỗn loạn của Tần Phong càng đau đớn muốn nứt ra.

‘Ta không chết?’

Trong đầu Tần Phong xuất hiện suy nghĩ này, sao hắn có thể không chết, rõ ràng sau khi hắn chiến thắng Thú vương cường đại không biết tên này đã đồng quy vu tận.

Lúc này, giọng nói bên tai dần trở nên rõ ràng.

“Mặc kệ, Trần Minh, nhanh giúp đỡ đưa Tần Phong đến đó đi, dù ngất thì cũng phải tiêm thuốc thức tỉnh!” Chu Hạo không nhịn được nói với người bên cạnh.

Tần Phong đột nhiên giật mình!

Trần Minh?

Sao có thể, sao Trần Minh lại xuất hiện? Chẳng lẽ nguy cơ lần này là do đối phương dẫn đến?

Nhưng người đang lo lắng như vậy ở bên cạnh mình là ai? Vì sao giọng nói lại quen tai như vậy, dường như có tồn tại trong trí nhưng lại xa xăm như vậy.

Trần Minh nhìn hai người Tần Phong và Chu Hạo bên cạnh, lúc này trong mắt thoáng qua một tia sáng.

Tần Phong, Trần Minh còn có Chu Hạo vẫn luôn đứng trong top ba của học viện trung cấp.

Nhưng Trần Minh biết, thực lực của mình kém xa Tần Phong và Chu Hạo.

Hắn ta không nhịn được siết chặt hai nắm đấm, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, trong mắt lại hiện ra một tia u quang.

“Chu Hạo, làm vậy không được, bác sĩ sẽ trách mắng, hơn nữa Tần Phong đã ngất đi, hiện tại nên gọi người đến khám cho hắn, đừng để bị thương thật!”

Ngoài miệng nói lời quan tâm, nhưng trên thực tế hắn ta lại muốn Tần Phong bỏ lỡ cơ hội tiêm thuốc thức tỉnh.

“Nhưng tiêm thuốc là chuyện lớn như vậy…” Chu Hạo hơi nóng nảy, lại hơi hoang mang lo sợ.

“Chúng ta dẫn hắn sang bên cạnh nghỉ ngơi trước đã!” Trần Minh đi tới muốn đỡ Tần Phong rời đi.

“Không cần!”

Giọng trầm thấp khàn khàn của thiếu niên truyền đến còn mang theo một luồng áp lực thâm trầm, không ai biết trong nháy mắt ngất xỉu này, rốt cuộc Tần Phong đã trải qua điều gì.

Là giấc mộng Nam Kha hay là thế giới chân thật?

Tần Phong chỉ biết trong trí nhớ của hắn có thêm mấy chục năm yêu hận tình thù quá rõ ràng.

Hắn đứng lên, khuôn mặt như xóa sạch vẻ ngây thơ trong chớp mắt, trở nên trầm ổn.

Thậm chí ánh mắt Tần Phong còn hơi sắc bén.

Thân thể Trần Minh cứng đờ, thậm chí còn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cứ như bây giờ mình đang trần như nhộng xuất hiện trước mặt Tần Phong, tất cả bí mật đều bị vạch trần, những cảm xúc hẹp hòi trong lòng mình đều bị Tần Phong nhìn rõ ràng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt Tần Phong đã thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Chu Hạo.

Trong mắt hắn thêm một tia đỏ tươi.

Chu Hạo này cũng là huynh đệ của mình, ở trong trí nhớ của hắn, hắn ta đã chết vì mình vào năm 16 tuổi, bây giờ lại còn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, khuôn mặt vẫn còn vẻ ngây thơ, chỉ mới 16 tuổi.

Trong nháy mắt, cuối cùng Tần Phong hiểu rõ hắn đã sống lại.

Sống lại năm 16 tuổi, vào cái ngày tiêm thuốc thức tỉnh.

“Đinh đinh đinh, số 2318, Tần Phong, đến phòng tiêm số ba!”

“Ta đi trước!” Tần Phong gật đầu với Chu Hạo, lần này bước chân của hắn rất vững vàng, không còn vẻ nôn nóng như vừa rồi, thậm chí trong lúc vô hình còn thêm một loại bá đạo.

Ông trời đã cho hắn một cơ hội, hắn chắc chắn sẽ không để việc đời trước tiếp tục xảy ra.

Tần Phong siết chặt nắm đấm, đi đến phòng tiêm số ba.

Một ống thuốc màu xanh lam được tiêm vào tĩnh mạch của Tần Phong.

“Thuốc thức tỉnh sẽ khiến ngươi thức tỉnh dị năng, thiên phú càng mạnh thì tốc độ thức tỉnh càng nhanh, trong vòng một tháng tốc độ cảm nhận lực lượng của ngươi sẽ tăng lên rất lớn, dù không sở hữu dị năng thì ngươi cũng có được thể phách cấp thấp nhất, gần đây nhớ tăng cường rèn luyện!”

“Ừm, cảm ơn bác sĩ!”

Tần Phong hít sâu một hơi, lúc này đã cảm giác được có một loại khí tức không giống bình thường xuất hiện trong cơ thể của mình.

Nhưng hắn không nói gì, thậm chí còn cố gắng che giấu khí tức của mình, không cho khí tức này phát ra ngoài.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!