[Dịch] Loạn Thế Thư

/

Chương 6: Đã là giang hồ (2)

Chương 6: Đã là giang hồ (2)

[Dịch] Loạn Thế Thư

Cơ Xoa

5.668 chữ

27-11-2024

Triệu Trường Hà đưa mắt nhìn Nhạc Hồng Linh lên ngựa rời đi, nhất thời có chút lưu luyến, nhưng cũng lại tò mò muốn biết Lạc gia phụ tử đối thoại, không biết bọn hắn định an bài thế nào?

Đang lúc nghĩ ngợi bỗng y sửng sốt dừng lại.

Triệu Trường Hà bằng năng lực nhìn về sau thấy rất rõ, Lạc gia phụ tử lúc này đứng ở bên ngoài phòng khách, thần sắc lạnh lẽo nhìn theo hướng Nhạc Hồng Linh rời đi...

Người ta ngàn dặm báo tin, các ngươi ngay cả bữa cơm đều không mời thì cũng thôi đi, bây giờ còn bày ra biểu tình đáng ghét như thế là thế nào?

Triệu Trường Hà vô thanh vô tức lùi lại vài bước, nghiêng tai cố nghe lén.

Năng lực con mắt sau lưng mà cô gái xem bói cho Triệu Trường Hà có thể tăng nhẹ thị lực của y, nhưng y còn phát hiện tựa hồ thính lực cũng có chút tăng nhẹ, âm thanh nghe được so với trước đó rõ ràng hơn không ít. Đối phương cũng chẳng để “thiếu niên thuần phác” như y vào lòng, thoải mái trò chuyện, tiếng nói tuy nhỏ nhưng mơ hồ vẫn nghe thấy được:

- Phụ thân, vì sao để nàng đi, không bằng giữ lại khoản đãi, có lẽ còn có thể... – Lạc Chấn Vũ thấp giọng hỏi, bàn tay làm thủ thế nắm chặt lại, thần sắc lộ rõ vẻ hèn mọn.

- Đồ hỗn trướng – Lạc trang chủ thấp giọng nghiến răng mắng: - Nhạc Hồng Linh huyền quan bát trọng, là cao thủ trẻ tuổi đứng thứ 5 trên Tiềm Long bảng, là nhân vật phong vân cỡ nào! Lão tử cũng không nắm chắc có thể thắng nàng, thằng nhãi ngươi cũng dám có ý đồ với người ta? Vạn nhất thất bại bị nàng chạy mất, hậu quả khôn lường.

- Có thể lừa nàng đến phòng tối, dùng cơ quan...

- Ngươi biết cái gì! Ngươi có biết từ lúc nàng vào cửa, tay chưa từng rời khỏi chuôi kiếm, tai mắt mọi lúc đều chú ý âm thanh bốn phía đề phòng biến cố. Đây là bản năng lăn lộn giang hồ rèn ra được. Dạng người này sẽ ngu ngốc theo ngươi đi đến địa phương không rõ ràng?

Lạc Chấn Vũ:

-....

Lạc trang chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Nói cho ngươi biết, tất cả những nữ nhân có danh tiếng trong giang hồ, phàm càng xinh đẹp lại càng không dễ bắt nạt. Bởi vì số lượng nam nhân ngấp nghé các nàng so với số nam nhân ngươi biết còn nhiều hơn, một đường đã trải qua vô số nhân tâm u ám, đến bây giờ vẫn còn ở giang hồ ngang dọc mà không trở thành đồ chơi của bất cứ ai, chính là minh chứng.

Lạc Chấn Vũ: “......”

Triệu Trường Hà: “......”

Thật con mẹ nó có đạo lý a.

Vừa rồi nhìn nàng có vẻ qua loa để mình ngồi phía sau nàng, kỳ thực là đang cố ý quan sát? Nhìn thấy hắn thành thành thật thật ngồi cách mấy tấc, đã vậy còn đỏ mặt, mới khiến nàng nghĩ rằng mình là một thiếu niên thuần phác ngây thơ nhỉ.

Nhưng cẩu độc thân đều như vậy mà....

Lạc trang chủ lạnh lùng nói tiếp:

- Nàng bây giờ chỉ cho là chúng ta vô lễ, không vui mà đi, đây mới là chuyện tốt. Nếu ở lại lâu hơn, vạn nhất phát hiện ra những kẻ đồ sát Triệu Thố kia kỳ thực là ngươi phái đi, đó mới gọi là phiền phức vô tận.

Sắc mặt Triệu Trường Hà trong nháy mắt đại biến.

- Đều do đám thôn dân đó không biết trên dưới- Lạc Chấn Vũ oán hận nói – Chỉ là chơi một nữ tử trong thôn có chuyện gì đâu, thế mà cả thôn cầm cuốc tạo phản, không cho chút giáo huấn còn tưởng rằng chúng ta dễ bắt nạt?

Lạc trang chủ không tiếp tục đề tài này, chỉ lạnh lùng nói:

- Vừa vặn Nhạc Hồng Linh cứu người sốt ruột, không có thì giờ điều tra rõ chân trướng nên mới tưởng rằng ma giáo hoành hành. Cũng tốt, chúng ta thuận tiện rửa sạch quan hệ với chuyện này, cái nồi này Huyết Thần Giáo không lãnh cũng phải lãnh.

Lạc Chấn Vũ nói:

- Nói cách khác, cái nàng gọi là bằng chứng ma giáo tập kích cũng không tồn tại, đều là tin đồn thất thiệt? Chúng ta căn bản cùng Huyết Thần Giáo nửa điểm quan hệ cũng chẳng có mà.

Lạc trang chủ cũng cảm thấy kỳ quái, nhất thời lâm vào do dự hồi lâu mới đáp:

- Thà tin là có, tăng cường đề phòng cũng không có gì sai, ta sẽ gửi tín vật cho Kinh Sư Trấn Ma Ti, mời Đường thủ tọa phái người tới viện trợ.

Lạc Chấn Vũ không quá hiểu, nhưng cũng chẳng phản bác phụ thân, cuối cùng hướng về bóng lưng Triệu Trường Hà đang đứng ngoài cửa liếc mắt:

- Tiểu tử này vẫn còn thất thần nhìn ân nhân của hắn rời đi. Hay là chúng ta...

Nói rồi làm đưa bàn tay lên cổ cắt một cái:

- Để tránh hắn tương lại phát hiện chân tướng, lại tìm chúng ta báo thù.

Lạc Trang Chủ lắc đầu:

- Không thể, lỡ như lúc nào đó Nhạc Hồng Linh nổi hứng chạy tới thăm hắn, chúng ta cũng không tiện bàn giao. Xem như cho nàng chút mặt mũi, thu hắn làm ngoại môn đệ tử không quản nữa là được, dù sao tay sai ngươi phái đi Triệu Thố đều bị nàng giết rồi, chết không đối chứng, hắn dựa vào cái gì để tìm chân tướng?

Lạc Chấn Vũ không phục nói thầm:

- Phụ thân không khỏi quá kiêng kị Nhạc Hồng Linh này đi, ta còn chưa tìm nàng báo thù vì giết thuộc hạ của ta đấy...Lạc Hà sơn trang của nàng cũng chỉ là môn phái cửu lưu...

Lạc trang chủ thở dài:

- Thế nhân bởi danh tiếng Lạc gia mới biết tới ngươi, ngược lại, bởi vì có Nhạc Hồng Linh mà người đời mới biết nguyên lai trên đời còn có một cái Lạc Hà sơn trang. Ngươi nếu thật muốn theo đuổi nàng, cũng có thể thử dùng cách này, không nên để tâm đến xuất thân...Đối với bản thân nàng, vẫn là nên thành thật một chút.

Hắn không để tâm đến nhi tử hai mắt sáng rỡ, thay đổi sắc diện lạnh lùng thành nụ cười, tự mình đi đến vỗ vai Triệu Trường Hà thân thiết bảo:

- Tựa cửa nhìn theo mãi như thế, là không đành lòng sao?

Triệu Trường Hà hít một hơi thật sau, quay đầu lại đã là một nét cười chất phác:

- Đúng vậy, Nhạc tỷ thật xinh đẹp.

Lạc trang chủ cười ha hả:

- Tập võ cho thật tốt, lệnh tỷ còn chờ người ngang dọc giang hồ.

Thật như một vị trưởng giả ấm áp quan tâm hậu bối trong nhà, làm người ta như tắm gió xuân...Nhưng không ai biết, bên trong tay áo, nắm đấm Triệu Trường Hà đã siết chặt đến nổi đầy gân xanh.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!