Phần thắt lưng dùng lực mạnh một phát, lật ngược lại vị trí của mình và Tần Trăn Trăn.
Rầm!
Lưng của Lâm Thu đập thật mạnh xuống lôi đài.
Thế nhưng dù đã chịu một lực mạnh tác động như thế, Lâm Thu vẫn quấn chặt người Tần Trăn Trăn.
Những khán giả ở đó đều ngẩn cả người ra, họ không ngờ tình hình lại thay đổi nhanh như thế.
Trước đó vẫn luôn là Lâm Thu tránh né chiêu thức của Tần Trăn Trăn, không ngờ rằng lại có sự thay đổi lớn như thế, Lâm Thu lại dám dùng cánh tay trái trả cái giá thật lớn để khóa Tần Trăn Trăn lại.
Sau một hồi yên tĩnh đến quái lạ, xung quanh đột nhiên phát ra tiếng hoan hô như sấm dậy.
Lần này đòn phản kích của Lâm Thu thật sự quá đặc sắc.
Chẳng qua không phải tất cả mọi người đều quan tâm đến điều này.
“Lâm Thu! Móng vuốt của ngươi đặt ở đâu đấy hả? Ta nhất định phải chặt tay ngươi.”
“Nữ thần của ta! Ngươi cứ như vậy mà tấn công chiếm đóng ư?”
“Treo thưởng thật lớn cho cánh tay phải của Lâm Thu!”
“Lâm Thu đàn ông quá, ta yêu cú xoay người cuối cùng của hắn!”
“Phần eo của thằng nhãi cũng khá đó!”
…
Giọng nói của khán giả ầm ĩ xung quanh khiến sắc mặt Lâm Thu càng thêm khó coi.
“Lâm Thu ngươi buông tay ra.”
“Đánh chết cũng không buông, trừ phi ngươi chịu thua!”
Với tính cách của Tần Trăn Trăn sao có thể dễ dàng chịu thua được, bảo cô chịu thua còn khó hơn là giết cô.
Mặc dù mình có kỹ xảo cận chiến phong phú nhưng hiện tại đã bị Lâm Thu hoàn toàn khóa lại, thì có bao nhiêu kỹ xảo cận chiến cũng không thể sử dụng được nữa đấy?
Nếu muốn tránh thoát thì chỉ có thể dựa vào sức mạnh của chính bản thân mình thôi, nhưng ở phương diện thể lực thì Lâm Thu còn mạnh hơn cô, Tần Trăn Trăn giãy dụa một phen rồi cũng dừng việc phản kháng.
Bởi vì cô phát hiện mình càng giãy thì càng có lợi cho Lâm Thu.
“Ngươi buông ra, ta sẽ nhận thua!”
“Ngươi chịu thua thì ta sẽ buông ra!”
“Ngươi đừng ép ta!”
“Ngươi cũng đừng ép ta! Ta cho ngươi biết ta còn một đại chiêu chưa dùng đâu, thỏ này mà nóng lên là biết cắn đấy ngươi biết không? Nếu ngươi không chịu thua ta sẽ cắn ngươi!”
Tần Trăn Trăn cũng giật mình!
Đây là cuộc thi dị năng đấy, cậu cho rằng mình đang đánh nhau như trẻ con à? Còn đòi cắn người?
Chỉ có điều cô thật sự không dám thử, cô tin rằng Lâm Thu dám làm ra việc này.
Chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói với trọng tài một câu.
“Ta chịu thua!”
…
Khi Tần Trăn Trăn chịu thua, cuộc thi dị năng lần này cũng kết thúc.
Bởi vì chỉ liên quan đến việc có được trúng tuyển vào đại học Linh Vũ hay không cho nên dù Lâm Thu có lấy được vị trí quán quân thì cũng không thật sự được thưởng cái gì cả.
Lâm Thu cũng không thất vọng, bởi vì chỉ cần trúng tuyển được vào đại học Linh Vũ là hắn thấy đủ rồi.
Đương nhiên nếu có thể được miễn học phí, cộng thêm được trao học bổng các thứ nữa thì càng tốt.
Đây cũng là nguyên nhân chính để Lâm Thu nỗ lực thể hiện như vậy.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Lâm Thu cảm thấy được ánh mắt có thể lăng trì hắn của Tần Trăn Trăn, cũng không khỏi hơi chột dạ.
Nhìn tay phải của mình, hắn lại rơi vào trầm tư.
Có phải sau lần này thì mình không cần rửa tay nữa không.
Vốn được làm tuyển thủ quán quân nên sau khi kết thúc thi đấu thì Lâm Thu sẽ có một bài phỏng vấn.
Thế nhưng không biết vì sao cuối cùng lại bị hủy bỏ, đối tượng phỏng vấn biến thành Tần Trăn Trăn.
Chỉ có điều Lâm Thu cũng không để ý lắm.
Thầy giáo hệ điều trị đã nhanh chóng trị liệu xong cho cánh tay trái của hắn.
Lúc này hắn bị một đám người bao vây.
Nhưng người này đều là quan sát viên của đại học Vũ Linh, đám người này đều bày tỏ sự hứng thú đối với Lâm Thu.
Điều kiện rất ưu đãi, miễn học phí tặng học bổng vân vân mây mây đều có đủ.
Nhưng điều kiện phụ mới là thứ mà Lâm Thu thật sự để ý.
Mà những điều kiện phụ này chủ yếu đều là tài nguyên tu luyện.
Lâm Thu không thể giống như đám người Trương Tam, một khi lên đại học sẽ có rất nhiều tài nguyên tu luyện, Lâm Thu cũng biết thiên phú của mình ở mặt này.
Nếu không có 9527 thì hiện tại hắn cũng chỉ là một đống cặn bã Thanh Đồng hai sao mà thôi.
Hai điều kiện tốt nhất được đưa ra cho Lâm Thu chính là Linh Vũ ở thủ đô và Linh Vũ ở Ma Đô.
Lâm Thu cũng không vội vàng đồng ý, hắn còn phải suy nghĩ một chút.
Lục Chấn và Khương Văn cũng không sốt ruột, đều đồng ý nhanh chóng đưa thư thông báo tới trường học của Lâm Thu, còn lựa chọn như thế nào thì do Lâm Thu quyết định.
Đương nhiên Lâm Thu sẽ không phản đối, đó là cách giải quyết hay nhất cho hắn rồi.
Sau khi xong việc với Lâm Thu, các quan sát viên khác cũng nhanh chóng đi tìm những tuyển thủ khác.
Dù sao thì họ cũng không thể chỉ để ý đến một người thôi được, tuyển thủ có tiềm năng không chỉ có một mình Lâm Thu.
Chuyện đại học Linh Vũ đã được giải quyết xong, Lâm Thu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không ở lại Nhất Trung lâu, mà đi tìm Trương Khải Siêu luôn.