Chương 46: Làm Một Quân Tử

Linh Khí Khôi Phục: Mỗi Ngày Ta Rút Một Kỹ Năng

Thư Mộng Nhân

4.821 chữ

14-04-2024

Làm một quân tử, đương nhiên Lâm Thu sẽ không nhân lúc Tần Trăn Trăn đang sững sờ không động tay động chân gì.

Hắn nhanh chóng dùng cái tay thỏ cầm lấy cây thương lau nhà đánh thêm một cái lên mông Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn: (ー`′ー)

Tôi còn đang nghĩ xem có nên tha mạng cho cậu không, không ngờ cậu vẫn dám sờ mông cọp.

Xem ra phải kết thúc trận so tài này tại đây thôi.

Sau đó một luồng chiêu thức điên cuồng đập xuống người Lâm Thu.

Lúc này Lâm Thu nhờ vào lông mao để chống lại cái lạnh cho nên chỉ cần những chiêu thức này không đánh trúng hắn thì sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì lớn.

Hắn cũng bắt đầu công kích lại.

Thương lau nhà trong tay hắn cực kì uyển chuyển, còn hắn thì đang áp sát Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn cũng hơi lo lắng.

Lâm Thu tới gần khiến cô ta không có thời gian để chuẩn bị đại chiêu.

Vừa nãy tại sao lại bị vẻ bề ngoài của tên nhãi này làm mờ mắt vậy chứ.

Cứ đánh thẳng một đại chiêu qua có phải là xong rồi không.

Thế nhưng bây giờ hối hận đã không còn kịp nữa rồi.

Nhìn cái gậy Lâm Thu đang cầm lại đánh lên mông mình một lần nữa…

Tần Trăn Trăn cắn răng, lấy tay che mông mình lại, tay kia bắt lấy cái thương lau nhà.

Sau đó vận chuyển linh khí hệ băng trong cơ thể mình.

Lâm Thu cảm giác được cây gậy của mình đang dần lạnh lẽo, cái cán chổi lau nhà bị đông cứng thành cây gậy băng.

Hắn thấy thuộc tính hệ băng sắp xâm nhập vào cơ thể mình nên vội vàng buông lỏng tay ra.

Kết thúc cuộc đời ngắn ngủi đầy tội lỗi của nó.

Đương nhiên Tần Trăn Trăn cũng không chịu nổi nên dùng tay đón lấy một gậy này của Lâm Thu.

Nhưng tay thì không có nhiều thịt như phần mông.

Tần Trăn Trăn cảm thấy tay trái của mình sắp mất đi tri giác.

Lâm Thu thấy mình đã mất vũ khí, không thể để Tần Trăn Trăn kéo xa khoảng cách với mình được, đấu pháp sư cần phải cận chiến.

Hắn không quan tâm gì khác, cường hóa bật nhảy, hai chân đạp mạnh xuống đất một cái, tấn công trực diện Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn cuống quít nghênh chiến, nhưng bây giờ tay trái còn không được nhanh nhẹn nữa, một tay sao có thể chống lại Lâm Thu.

Cường hóa đòn tấn công móng vuốt!

Bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu của con thỏ Lâm Thu lập tức phình ra thêm mười xen-ti-mét, trở nên vô cùng sắc bén.

Lâm Thu cũng là lần đầu tiên sử dụng kĩ năng sau khi hóa thân.

Đây không phải là thứ hắn chiếm được từ chỗ sói Kim Cang sao?

Có móng vuốt sắt trợ giúp, Tần Trăn Trăn lại càng loạn lên.

Thật sự phải bại dưới tay thằng nhãi này sao?

Thật sự không cam lòng!

Lúc này cảm giác không cam lòng mãnh liệt tràn ngập trong lòng Tần Trăn Trăn.

Tại sao tôi lại bại bởi một người hai lần liền được!

Tuyệt đối không thể nào!

Dường như cảm nhận được Tần Trăn Trăn không cam lòng.

Linh khí bốn phía đột nhiên điên cuồng lao về phía Tần Trăn Trăn.

Linh lực của Tần Trăn Trăn bắt đầu nhanh chóng khôi phục, sau đó từ từ trở nên mạnh mẽ.

Cuối cùng đột phá lên thẳng Bạc hai sao!

Lâm Thu: &&#^#@#&$*

Có cần phải kinh khủng như thế không.

Trực tiếp đột phá luôn?

Thực ra lúc này Lâm Thu có cơ hội để cắt ngang quá trình đột phá của Tần Trăn Trăn.

Nếu thật sự muốn tới công kích Tần Trăn Trăn thì nhất định là Tần Trăn Trăn sẽ bị ép dừng hẳn việc tiến giai.

Thế nhưng cản trở người khác tiến giai chẳng khác nào giết cha mẹ người ta.

Chỉ là một cuộc thi mà thôi, hắn còn chưa tới mức làm những chuyện như thế.

Đương nhiên quan trọng nhất là Tần Trăn Trăn không phải kẻ địch.

Nhưng nếu không làm gì thì cũng không phải phong cách của Lâm Thu.

Trong lúc đó, Lâm Thu lại ra dấu tạm dừng trận đấu!

Sau đó vẫy vẫy tay với trọng tài.

Trọng tài: ?????????????????

Cậu lại làm cái gì nữa đấy? Lại muốn bày thêm cái trò gì? Còn muốn lấy thêm một vũ khí nữa sao?

Chỉ có điều lúc này Tần Trăn Trăn đang đột phá, rõ ràng là cần thêm thời gian.

Mà Lâm Thu cũng không có ý muốn tấn công, lẽ nào thằng nhãi này đã đổi tính?

Là muốn đợi Tần Trăn Trăn đột phá xong mới đấu tiếp với cô sao.

Suy nghĩ năm giây xong trọng tài quyết định muốn xem xem Lâm Thu tính làm gì.

“Trọng tài, ta muốn tố cáo có người gian lận!”

“Người ta đột phá mà thôi sao lại thành gian lận rồi.”

“Đột phá ở võ đài không tính là gian lận sao?”

“Trong kỳ thi lần này người gian lận nhất chính là ngươi không phải sao? Bớt nói nhảm đi.”

Còn Tần Trăn Trăn ở đằng kia đã hoàn thành xong lần đột phá của mình.

Tần Trăn Trăn cũng hơi kinh ngạc, trước đó không lâu cô vừa mới đột phá lên Bạc, không ngờ nhanh như vậy đã đột phá tiếp.

Thấy con thỏ kia còn đang đứng đó cãi cọ với trọng tài.

Tần Trăn Trăn nở nụ cười hiếm hoi.

Lâm Thu cũng không nhân lúc mình đang đột phá để đánh lén mình, từ đó cũng có thể thấy được tư cách làm người của Lâm Thu. Tuy rằng bình thường người này hơi xảo quyệt nhưng vào thời điểm quan trọng vẫn rất đáng tin cậy.

Chủ yếu là do lúc hắn hóa thú trông quá đáng yêu.

Thật sự khiến cho cô không thể nào thấy ghét cho nổi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!