“Các khán giả trước màn hình thân mến, đây chính là điểm nhấn thực sự của cuộc thi lần này. Trận quyết định nhà vô địch giữa Tần Trăn Trăn và Lâm Thu. Liệu ai sẽ là người giành chiến thắng cuối cùng trong cuộc thi lần này? Chúng ta hãy cùng chờ xem, còn bây giờ, xin hãy nghỉ ngơi trong chốc lát. Chúng tôi sẽ quay trở lại ngay.”
“Hoàn Dương Thận Bổ, bạn khoẻ tôi cũng khoẻ!”
“Chúng ta không tự sinh ra nước, chúng ta chỉ là người mang theo nước!”
*Đây là slogan của một hãng thuốc bổ thận, Giang Xuyên đang đọc lại để quảng cáo cho hãng.
Khán giả trước TV: (═`′═)
Giang Xuyên, nếu gặp cậu ở ngoài, chúng tôi hứa sẽ không đánh chết cậu!
…
Cuộc thi còn chưa bắt đầu, Tần Trăn Trăn đã bắt đầu hưng phấn.
Tuy rằng bây giờ cậu đã gia nhập tiểu đội của tôi nhưng đó cũng không phải lý do mà cậu được giành vị trí đệ nhất của tôi.
Lần này tôi tuyệt đối không để cho vị trí hạng nhất này vuột khỏi tay tôi được.
Còn Lâm Thu lại hoàn toàn không có vấn đề gì.
Dù sao cũng phải cố gắng thể hiện một lần, nếu như thật sự không đánh lại được thì chịu thua là được.
Hắn cũng không nhất thiết là phải giành lấy vị trí đệ nhất này cho bằng được.
Chỉ có điều bởi vì trong cuộc phỏng vấn trước đó đã lập ra mục tiêu.
Cho nên vẫn phải tranh thủ một chút.
Nói cách khác hắn cũng có thể chịu thua luôn cũng được.
Đây chính là cấp Bạc!
Còn bản thân mình chỉ là một mảnh vụn nhỏ cấp Thanh Đồng ba sao.
Nếu như suy nghĩ lúc này của Lâm Thu bị những tuyển thủ Thanh Đồng chín sao biết được thì có lẽ họ sẽ tức giận đến mức muốn tự sát mất.
Nhưng cái gì tới thì vẫn phải tới, dưới ánh mắt chú ý của cả vạn người, trận chung kết cuộc thi dị năng này cuối cùng cũng bắt đầu.
Tần Trăn Trăn vui vẻ nhảy chân sáo lên lôi đài.
Cô đã chờ đến cái ngày này từ lâu rồi, vừa mới bắt lầu cô thật sự sợ Lâm Thu bị những người khác đánh bại.
Mãi đến khi Lâm Thu thể hiện ra thực lực thật sự của bản thân.
Tần Trăn Trăn lập tức hiểu được, lần này hai người họ nhất định sẽ gặp nhau ở trận chung kết cuộc thi dị năng này.
Lâm Thu cũng đi lên lôi đài, nhìn vẻ mặt đầy ý chí chiến đấu của Tần Trăn Trăn, không khỏi nở nụ cười khổ.
Không phải chỉ đoạt vị trí đứng đầu của cô trong kì thì sát hạch thôi sao?
Tới mức này ư?
Thấy hai người đều lên lôi đài, mọi người ở xung quanh lập tức hoan hô ầm trời.
Người xem phát sóng trực tiếp cũng tăng nhanh.
Hai người đều có không ít người ủng hộ, cuộc so tài còn chưa bắt đầu, hai bên đã bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi.
Những người ngồi trên ghế khán đài đều là sinh viên của trường đại học Linh Vũ nên họ càng để ý đến tình hình trên lôi đài hơn.
Họ muốn xem thử xem hai người này đang ở trình độ nào.
Những cuộc so tài trước không tạo thành áp lực quá lớn cho hai người họ.
Hai người đều có thể nói là hoàn toàn đè bẹp đối thủ.
Trong cuộc tranh tài này cả hai đều sẽ phải thể hiện ra chút bản lĩnh thật sự của mình.
Trọng tài ra lệnh một tiếng, cuộc thi chính thức bắt đầu.
“Trăn Trăn, ta thấy ngươi nên nhận thua đi, ta có thể không khống chế được sức mạnh của mình mạnh yếu thế nào đâu, lỡ như làm ngươi bị thương thì không ổn lắm.”
Tần Trăn Trăn thấy Lâm Thu vẫn có dũng khí khuyên cô đầu hàng, không khỏi thấy tức cười.
“Lâm Thu, ta cũng không chỉ dùng dị năng để thăng cấp lên bậc Bạc như thế này, mấy năm trước ta còn lớn lên từ trong những trận hắc quyền đạo, tố chất thân thể của ta cũng không hề thua kém gì so với ngươi đâu.”
Lúc này Lâm Thu cũng nhớ tới trong trận đấu trước Tần Trăn Trăn hoàn toàn cho Lý Nam ăn hành.
Chính xác, tố chất cơ thể Tần Trăn Trăn chắc chắn không hề tệ, 99 đòn đánh liên tiếp tuyệt đẹp bổ vào người Lý Nam lúc đó không phải là có thể tùy tiện đánh ra được.
Chí ít Lâm Thu không cho rằng bản thân mình có thể đánh ra.
Dù là chơi trò chơi cũng không nhất định có thể hoàn hảo được như thế.
“Đã vậy thì ngươi cẩn thận nhé.”
Lâm Thu cũng không cần nhiều lời nữa, lấy đà một bước rồi lao về phía Tần Trăn Trăn.
Mà một đòn này trước giờ luôn rất thuận lợi đánh ra, hiện tại lại đánh vào không khí.
Tần Trăn Trăn đã tính toán được đường tấn công của Lâm Thu, không chỉ tránh thoát được công kích từ phía Lâm Thu mà còn nhân lúc Lâm Thu vừa hết đà, chưa kịp lấy đà mới thì đã đá một phát vào sau lưng Lâm Thu.
Lâm Thu bị đau đến nhe cả răng.
Cô gái nhỏ này thực sự không hề nói điêu, một đá này không hề nhẹ nhàng chút nào.
Cũng may tố chất cơ thể của mình đã được nâng cao lên nhiều, nếu không thì một đá này đủ để hắn thất bại.
Xung quanh lại dậy lên tiếng hô vang!
“Không ngờ kỹ thuật cơ thể Tần Trăn Trăn cũng lợi hại như thế.”
“Lâm Thu thế này là sẽ thất bại sao? Ta cảm giác hắn sắp bị lép vế.”
“Lâm Thu, ngươi không còn dùng một đấm đánh bại được người khác nữa rồi!”
Tiếng bàn tán của khán giả vang lên không dứt bên tai.