Chương 17: Công Kích

Linh Khí Khôi Phục: Mỗi Ngày Ta Rút Một Kỹ Năng

Thư Mộng Nhân

4.769 chữ

14-04-2024

Lúc này hắn có một câu thật sự muốn nói với chủ nhiệm lớp.

Ngươi nhìn cái quái gì!

Thấy Lâm Thu không hề tự giác rút lui, chủ nhiệm lớp cũng không nói thêm gì nữa, hãy để hiện thực giúp hắn nhìn rõ xã hội tàn khốc thế nào!

Biết mọi người mới thi xong, chủ nhiệm lớp cũng không nói thêm lời thừa thãi, hắn nhanh chóng rời đi.

Thấy bóng chủ nhiệm lớp đã khuất xa, Lý Nam không thể chờ đợi đứng lên.

“Lâm Thu, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi thật tốt.”

“Lý Nam, tôi không cho phép cậu ức hiếp thỏ tỏ!”

Trương Phỉ không nhịn được thay Lâm Thu giải vây. Lâm Thu đứng yên không nói nên lời.

Tên ta là Lâm Thu, ta có tên, xin đừng gọi ta là thỏ thỏ! Mọi người đều sẽ bối rối.

“Đúng đấy, nếu cậu muốn đánh nhau, để tôi tiếp cậu!”

Đinh Hàn cũng ra mặt giúp đỡ Lâm Thu sau đó cô ấy quay sang nhìn Lâm Thu và mỉm cười.

“Ngươi có thể biến thân để ta ôm ngươi một cái không?”

Lâm Thu: (#’O’)

Tất nhiên là có thể, dù sao ta cũng không thiệt thòi.

Haiz, sự quyến rũ khiến tôi không có phút nghỉ ngơi yên ổn nào!

Sự giúp đỡ của hai người con gái cũng không khiến Lý Nam nhượng bộ. Ngược lại, hắn càng tức giận hơn:

“Lâm Thu, trốn sau lưng con gái thì có tài cán gì? Ngươi không dám đánh nhau với ta?’

“Haha, ngươi muốn trốn sau lưng con gái cũng phải có người tình nguyện cho ngươi trốn!”

Lời nói của Lâm Thu khiến Lý Nam tức giận hoàn toàn.

“Làm con trai thì đừng có sợ co rúm như vậy! Nếu ngươi thừa nhận ngươi sợ hãi, quỳ xuống dập đầu lạy ta, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi!”

Lâm Thu cũng hơi bực bội, tên Lý Nam này đã đi quá xa rồi.

“Thu ca, để ta lên, hôm nay ta phải dạy dỗ tên này một bài học!”

Với tư cách là bạn thân của Lâm Thu, Lưu Thuỵ không thể chịu nỗi khi thấy Lâm Thu bị xúc phạm như vậy.

“Không sao đâu Thuỵ Thuỵ, ngươi yên tâm, giải quyết tên nhãi con này không cần phí sức của ngươi.”

Lý Nam thấy Lâm Thu đáp lại hắn, không khỏi có chút vui mừng.

Là chính mày muốn thế đấy nhé!

Lần này Lý Nam không dám chủ quan nữa, dù sao vừa rồi hắn đã phải chịu một đòn đau vì chủ quan.

Trong khi đang nghĩ phương án tấn công, Lý Nam đã thấy Lâm Thu lao vọt về phía mình, đồng thời vung một nắm đấm tới.

Lý Nam cười khinh thường, lại còn định đánh hắn, không biết ta là dị năng giả hệ phong ư? Né tránh công kích của ngươi chỉ như chơi đùa.

Chết tiệt!

Vẻ mặt tươi cười lúc đầu của Lý Nam phút chốc biến thành đau đớn, một đòn của Lâm Thu đã trực tiếp đánh trúng bụng hắn.

Lý Nam chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn đau.

Phốc!

Bữa ăn sáng trong bụng trực tiếp phun ra bắn lên mặt Triệu Chính đang đứng xem trò vui.

Triệu Chính: !!!

Ta đứng xem dưa cũng có lỗi???

Trong nháy mắt toàn bộ phòng học ngập tràn một mùi hương khó nói.

Oẹ! Oẹ!

Đến Triệu Chính cũng nôn! Con mẹ nó đây là mùi vị gì?

Triệu Chính cảm thấy như bị tấn công bởi một vũ khí sinh hoá nào đó, loại chất hoá học giúp hoa màu sinh trưởng và không gây ô nhiễm môi trường.

Hắn nhìn bãi nôn bị bắn trên người mình, một miếng đậu phụ thối rơi dưới chân hắn.

Oẹ!

Lý Nam! Sao ngươi lại có khẩu vị nặng như vậy?

Mới sáng sớm đã ăn đậu phụ thối?

Mấy người khác đứng xung quanh cũng nôn oẹ đủ kiểu, vội vàng chạy ra khỏi lớp học hít lấy hít để không khí bên ngoài.

Giống như đây là lần đầu tiên họ được hít thở không khí trong lành.

Lâm Thu vốn còn muốn đấm Lý Nam thêm một quyền cũng vội vàng chạy trốn khỏi phòng học.

Con mẹ nó vị đậu phụ thối sau khi phối thêm axit dạ dày thật khiến người ta câm nín!

Nhìn thấy Lâm Thu chạy ra, Vương Đại Bưu lập tức lại gần.

“Lâm Thu, không ngờ tố chất thân thể của ngươi lại tốt như vậy, khi nào rảnh chúng ta cùng nhau trao đổi một chút?”

Lâm Thu đang định trả lời thì thấy Triệu Chính cũng đi ra từ phòng học, trên mặt Triệu Chính vẫn còn vài thứ không thể nhìn ra là thứ gì.

‘Để lần sau rảnh rỗi nói nhé, ta cảm thấy bây giờ thoát thân là quan trọng nhất.”

Mấy người nhìn Triệu Chính một cái, không khỏi rùng mình bỏ chạy.

Lý Nam đứng trong phòng học thấy Lâm Thu muốn chạy trốn, hắn gào lên:

“Đỡ ta đứng dậy! Ta còn có thể đánh tiếp!”

Lâm Thu không có bất kỳ phản ứng gì, bay như đang chạy trốn.

Hay đùa quá, hiện tại mùi vị từ trên người Lý Nam phát ra có thể hun chết người khác, sao Lâm Thu có thể chiến đấu với hắn được.

Bởi vì có 9527, cho nên Lâm Thu sẽ không bao giờ giống như trước kia.

Trước kia bản thân chỉ muốn nỗ lực để thi được vào một trường đại học tốt một chút.

Nếu thật sự không được thì sau khi tốt nghiệp cấp ba xong sẽ ra ngoài tìm việc làm.

Bây giờ Lâm Thu đã coi thường trường học bình thường như thế này, mục tiêu của hắn là đại học Linh Vũ nổi tiếng trong nước.

Cho nên bây giờ vấn đề đã xuất hiện.

Lâm Thu rất thiếu tiền, tiền học phí và chi phí sinh hoạt hắn phải tự đi kiếm.

Tuy rằng lấy được mười nghìn tệ từ chỗ Trương Tam nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Ai, cuộc sống khó khăn quá.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!