Chương 10: Vtb = S/Δt

Linh Khí Khôi Phục: Mỗi Ngày Ta Rút Một Kỹ Năng

Thư Mộng Nhân

4.741 chữ

14-04-2024

“Người khác không biết chứ ta còn không hiểu rõ ngươi sao? Bỗng dưng sao lại chăm chỉ thế này, ngươi xem ảnh khoả thân cũng phải nhìn đến 2 giây 1 trang cơ mà?”

Lâm Thu: …

“Đừng nói nhảm, ngươi xem ảnh khoả thân chỉ 2 giây? Không phải lần nào ngươi cũng hận không thể nằm sấp lên bàn liếm từng tấm ảnh hả?”

Lâm Thu: …

Bình tĩnh bình tĩnh! Lâm Thu không thèm để ý tới Lưu Thuỵ, hắn tiếp tục vùi đầu vào học tập.

Chỉ trong một buổi sáng, hắn đã ghi nhớ toàn bộ kiến thức của lớp 12 trong đầu.

Trong thời gian còn lại, Lâm Thu cố gắng học thuộc lòng thêm hai quyển văn mẫu. Tới thời gian ăn trưa, hắn mượn thêm toàn bộ sách của lớp 10 và lớp 11 về học khiến Lưu Thuỵ hoàn toàn bối rối.

Chẳng lẽ Thu ca thật sự thay đổi? Thật không khoa học!

Hay hắn thất tình? Nhưng hắn không hề yêu đương!

Hắn gặp phải đả kích gì? Da mặt Thu ca dày như tường thành làm sao có thứ mà hắn không chịu nổi chứ.

Lâm Thu không quan tâm Lưu Thuỵ nghĩ như thế nào, hắn còn đang bận ngao du trong đại dương kiến thức vô tận. Cuối cùng trong tiết học cuối cùng, Lâm Thu đã đọc xong toàn bộ kiến thức trong sách. Sau khi trải nghiệm cả ngày, hắn nhận ra toàn bộ kiến thức đều được lưu giữ trong đầu.

Hắn nở nụ cười mãn nguyện, chỉ còn một tiết nữa thôi là đến lúc kiểm tra thành quả.

Tiết cuối cùng là môn vật lý, thầy giáo đã bước vào lớp học.

Vật lý chưa bao giờ là thế mạnh của Lâm Thu, lần nào điểm thi Vật lý cũng kéo thứ hạng của hắn xuống.

Nhưng hôm nay mọi thứ đã khác, Lâm Thu phát hiện cho dù thầy giáo có giảng gì đi chăng nữa thì kiến thức và công thức liên quan đều tự hiện lên trong đầu hắn.

Mọi thứ trở nên cực kỳ đơn giản.

Cái gì mà “Vt=Vo + at” rồi nào là “Vtb = S/Δt”.

Ôi mẹ ơi bây giờ mẹ không phải lo cho việc học của con nữa rồi!! Chỉ cần xem qua là nhớ!

Chỗ nào không nhớ thì dán mắt vào đó! Thật dễ dàng!

Lâm Thu chưa bao giờ nghĩ việc học lại trở nên đơn giản tới như vậy, một ngày học tập đã kết thúc rất nhanh.

Hắn đang muốn đứng dậy rời khỏi lớp học thì giọng tên Lý Nam đáng ghét lại vang lên.

“Lâm thỏ trắng, nghe nói sau khi tan học ngươi đi giao đồ ăn bên ngoài hả, có muốn ta giới thiệu có công việc mới không, nếu may mắn mỗi ngày có thể kiếm được mấy vạn tệ?”

Mặc dù hắn biết Lý Nam không bao giờ có ý tốt nhưng nói đến tiền, hắn vẫn tò mò hỏi Lý Nam.

“Công việc gì, ngươi nói ta nghe một chút.”

“Ta biết một câu lạc bộ, gần đây họ đang tuyển phục vụ. Nơi này thường hay có các phú bà xuất hiện, ngươi làm việc ở đó chắc chắn không có vấn đề. Chỉ cần đứng đó hoá thành thỏ trắng, ta tin thẻ của ngươi sẽ được lật nát luôn ấy chứ.”

*“Lật thẻ: thuật ngữ thường sử dụng trong văn cổ đại, chỉ việc vua chúa chọn người ngủ cùng, phục vụ ban đêm.”

Hai mắt Lâm Thu sáng lên, có thể tìm được phú bà bao nuôi cũng không tệ.

“Lâm Thu, ngươi đừng nghe Lý Nam nói bậy, ta biết nơi này, chỗ đó không chỉ có phú bà mà còn có mấy người đàn ông vạm vỡ.”

Người đang nói là hoa khôi lớp Trương Phỉ. Cũng không biết có phải cha mẹ có thù với cô gái này hay không mà lại đặt cho cô ấy cái tên hung dữ như vậy.

Nghe thấy lời Trương Phỉ nói, Lâm Thu bỗng dưng cảm thấy cúc hoa đau nhức, hắn cảm động nhìn Trương Phỉ nhưng trong lòng vẫn không kìm được cảm giác tò mò.

Tại sao hoa khôi lớp lại biết nơi đó? Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý từ Lý Nam.

“Lý đại công tử, chỗ ăn chơi đó tốn kém không ít tiền.”

“Tất nhiên rồi, nếu không thì sao ta lại bảo ngươi tới đó, tiền hoa hồng ở đó rất cao. “

“Có vẻ như ngươi thường xuyên tới đó tiêu tiền.”

“Đương nhiên, à không phải, tại sao ta lại tới nơi đó làm gì chứ.”

“Haha, ta hiểu ta hiểu.”

Lời Lâm Thu nói khiến cả lớp cười vang, cho dù các bạn học chơi chung với Lý Nam cũng nín cười đến đỏ mặt.

Trong lúc nhất thời Lý Nam có chút tức giận, tại sao đột nhiên hắn lại lỡ mồm như vậy.

“Lý đại công tử, ngươi ăn cơm chưa?”

Lý Nam: …

“Con mẹ nó vừa mới tan học, ta ăn len vào miệng à!”

“Len mà ngươi cũng có thể ăn à, ăn có ngon không?”

“Ta ăn cả nhà ngươi ấy!”

“Ta không có nhà.”

Lý Nam cảm thấy mình sắp điên rồi, tại sao bây giờ mới phát hiện tên Lâm Thu này vô liêm sỉ như vậy.

“Vậy ngươi có tới câu lạc bộ làm công không cam chịu bỏ cuộc?”

“Ta tất nhiên là “làm công”.”

“Hahahaha!”

“Ở đây Lâm Thu trả lời chơi chữ “làm công” ý nói “công” trong mối quan hệ nam nam “công - thụ” = “bên tấn công - bên cam chịu”.”

Toàn bộ lớp học sôi trào, lần này tất cả những bạn học chơi thân với Lý Nam đều không kìm được cười to, đây chắc chắn là tin giật gân nhất ngày rồi.

Lý Nam cuối cùng cũng nhận ra lời mình nói đã rơi vào bẫy, hắn tức giận và đứng dậy muốn đánh Lâm Thu nhưng lại bị Triệu Chính kéo đi.

“Định đánh nhau ở trường, ngươi muốn bị nhà trường xử lý à?”

Lý Nam phản ứng lại, hắn trừng mắt nhìn Lâm Thu một cách hung dữ rồi sầm mặt bỏ đi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!