Chương 1: Lâm Thỏ

Linh Khí Khôi Phục: Mỗi Ngày Ta Rút Một Kỹ Năng

Thư Mộng Nhân

4.831 chữ

14-04-2024

"Moẹ nó! Chuyện gì vậy? Rõ ràng khi nãy sang đường ta bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đâm trúng mà? Sao giờ lại nằm ven đường thế này? Chẳng lẽ ta đang nằm mơ sao?"

Mơ cái đầu mà mơ á! Ta đang đứng giữa đường đấy có được không!

Tự véo mình một cái thật mạnh, Lâm Thu đau đến độ nhe răng, nhưng cũng nhờ vậy mới xác nhận được rằng mình vẫn đang tỉnh táo.

Hắn nghi ngờ nhìn vạch kẻ sang đường bằng sơn trắng, lại ngẩng đầu nhìn ngã tư, thấy rõ ràng đèn phía đối diện còn đang đỏ.

"Ba nghìn năm trăm vạn năm, cuối cùng ta cũng tìm được kí chủ phù hợp, thật là không dễ dàng gì mà. Xác nhận lại tư liệu của kí chue:

Tên: Lâm Thu

Giới tính: nam

Tuổi: 17

Chiều cao: 1m83

Cân nặng: 70kg

Tu vi: quá yếu, bỏ qua

Loại hình thức tỉnh: thú hoá

Loại hình thú hoá: thỏ trắng

Phụt! Hệ thống bật cười, mời ngươi đợi 30 giây để hệ thống cười cho xong đã."

"Đệch mợ! Ai đang nói chuyện đấy?"

Hai em gái xinh đẹp đang cười đùa bên cạnh bị Lâm Thu doạ cho hoảng sợ.

"Anh đẹp trai này, bọn ta nói chuyện với nhau, liên quan gì đến ngươi?"

"Ngại quá, mỹ nữ, ta không có nói các ngươi."

30 giây sau, đèn giao thông phía trước đã chuyển sang màu xanh.

Lâm Thu đang định sang đường.

"Quên mất bài học khi nãy rồi à? Mới 2 phút trước ngươi đã chết một lần rồi đó."

Âm thanh khi nãy lại vang lên.

Lúc này, Lâm Thu cũng không kịp nghĩ xem âm thanh đó truyền đến từ đâu.

Trời má, chẳng lẽ những gì hắn trải qua khi nãy đều là thật sao?

Lâm Thu vội vàng dừng chân lại, đồng thời còn không quên kéo hai em gái đi phía trước lại một chút.

Hắn thề rằng việc đó là do hắn làm theo bản năng, nào ngờ lại tóm trúng dây áo lót của hai cô nàng.

Nhận thấy có điều không ổn, hắn vội vàng buông tay ra.

Ba!

Ba!

Dây áo bắn vào da thịt tạo thành tiếng vang trong trẻo êm tai. Hai mỹ nữ lập tức quay đầu lại, giận dữ nhìn Lâm Thu:

"Ban ngày ban mặt, giữa đường giữa chợ như thế mà ngươi dám giở trò đồi bại?"

"Đúng thế! Có giở trò đồi bại thì cũng phải biết tìm chỗ mà làm chứ! Đây còn là ngay giữa đường lớn đó!"

Hai em gái à, ý các ngươi là vào đêm hôm khuya khoắt, ở trong rừng cây, đồng ruộng vắng vẻ là có thể làm trò đồi bại sao?

Lâm Thu còn đang trầm tư suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào thì một chiếc xe BMWs đã lao vụt qua người hai em gái kia, đồng thời, vì tốc độ của chiếc xe kia quá nhanh tạo thành một luồng gió thổi tốc váy của hai cô nàng lên.

"Gấu Pooh nhỏ cùng hellokitty à."

Hai cô nàng lập tức đỏ mặt. Chẳng qua lúc này họ đều hiểu được là Lâm Thu đã cứu mạng hai cô nàng, nên cũng không tiện tiếp tục truy cứu chuyện lúc nãy.

"Moẹ nhà ngươi! Ngươi không trông thấy đèn còn đang đỏ à? Vội đi đầu thai hay gì!"

Lâm Thu còn đang bận chửi cái xe BMWs vượt đèn đỏ kia thì đã thấy nó trực tiếp đâm vào cột điện ven đường, hơn nữa, vị trí vô lăng còn thẳng với cột điện, chia xe thành hai nửa luôn.

Có thế mới thấy chiếc xe đó chạy nhanh tới mức nào.

Chẳng cần xem cũng biết tài xế đã chết đến không thể chết hơn được nữa.

"Trời ạ! Hôm nay mồm ta thiêng thế sao? Thật sự đi đầu thai rồi."

Hai cô nàng nhịn không được sự hoảng loạn trong lòng, liên tục nói cảm ơn Lâm Thu.

Lâm Thu vừa bảo các cô nàng đừng khách sáo, vừa điên cuồng gào thét trong lòng.

Nếu câu cảm ơn mà có tác dụng thì tiền sinh ra để làm gì? Không biết cảm ơn bằng hiện vật đi à?

"Ta tên là Vương Băng, cô nàng là Nguỵ Tuyết. Chúng ta đều là học sinh trường Nhất trung P thị. Đây là phương thức liên hệ của bọn ta. Anh đẹp giai này, nếu có rảnh nhớ liên hệ với bọn ta nhé."

Nói xong, cô nàng đưa cho Lâm Thu một tờ giấy, bên trên có viết một dãy số điện thoại.

Sau đó hai cô nàng liền rời đi.

Nhất trung à? Không ngờ hai cô nàng đều là học bá đấy.

Khác hẳn so với hắn, tên học tra chỉ có thể học mấy trường như Thập Bát trung.

Hiện tại Lâm Thu cũng không tính tiếp cận mỹ nữ. Điều hắn quan tâm nhất là nơi phát ra âm thanh kia kìa.

"Là ai đang nói chuyện đấy?"

"Là ta!"

"Ngươi là ai? Vì sao ta không thấy ngươi?"

"Ta ở trong thân thể ngươi. Ngươi có thể gọi ta 9527."

"9527? Cái tên vứt đi gì vậy trời? Mau giải thích cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Ta nhớ rõ ta đã bị xe tải đâm, không phải sao?

"Quả thật, nếu không có ta thì giờ ngươi đã xếp hàng đầu thai rồi."

...

"Vậy tại sao giờ ta vẫn còn sống?"

"Vì ngươi là kí chủ thích hợp với ta nhất trong suốt ba nghìn năm trăm vạn năm nay, cho nên ta sử dụng lực lượng mà ta lưu trữ trong ba nghìn bốn trăm chín mươi chín vạn năm để đảo ngược thời gian cứu sống ngươi."

"Đảo ngược thời gian? Ngươi chém gió tiếp đi."

"Chém gió là gì?"

"Đệch mợ! Nếu ta là kí chủ do ngươi lựa chọn, vậy tức là ta là chủ nhân của ngươi đúng không? Sao ngươi không chừa chút mặt mũi cho ta gì cả vậy?"

"Ngươi không xứng."

9527 thản nhiên nói.

"F*ck, với tính tình nóng này của ta, ngươi có ngon thì ra đây, xem ta có đánh chết ngươi không."

"Có giỏi thì ngươi tiến vào chỗ ta nè ~"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!