CHƯƠNG 5: BẠN GÁI XINH ĐẸP CÓ ÍCH GÌ CHỨ?
Bản thân hắn gánh chịu tai tiếng, chưa bao giờ thanh minh.
Chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, tiền thân gần như đào sạch tài sản của toàn bộ Chiến Thiên Hầu phủ, đổi nó thành đủ loại tài nguyên tu luyện khác nhau, dùng trên người Mộc Tâm Nguyệt, biến thiếu nữ đã từng rất bình thường này trở thành 'công chúa thường dân' muôn người nhìn vào.
Nhưng ba ngày trước, chính là bé gái này, sau khi thất bại trong việc đòi một cái bình [Bồi huyền dược tễ] trị giá năm trăm tiền vàng, lấy lý do Lâm Bắc Thần ‘danh tiếng quá thối’, kiên quyết lựa chọn chia tay.
Sự việc này, thực sự đã giáng một đòn đả kích nặng nề đối với tiền thân.
Đến nỗi, Lâm Bắc Thần lúc này, sau khi nhìn thấy Mộc Tâm Nguyệt, những ký ức chưa từng dung hợp ở sâu thẳm trong tâm trí hắn, đột nhiên cuộn trào và gào thét, nỗi buồn chảy ngược thành sông, gần như nhấn chìm hắn.
"Ôi, không ngờ rằng, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tình huống này."
Mộc Tâm Nguyệt thở dài một hơi.
Một hơi thở yếu ớt này, thiếu chút nữa làm tan nát trái tim của rất nhiều nam sinh xung quanh.
Tiếng thở dài của nữ thần.
Rất nhiều nam sinh ngẩn ngơ nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy ngây ngốc và si mê.
"Cha ngươi, Lâm Cận Nam, đã từng là niềm tự hào của Vân Mộng thành, là anh hùng của đế quốc, nhưng ông ta đã phạm sai lầm, hại chết nhiều binh sĩ vô tội như vậy. Từ anh hùng biến thành tội nhân, từ nay ngươi và Lâm Thính Thiền đều sẽ sống trong tội lỗi sâu sắc, vĩnh viễn khó mà rửa sạch... "
Mộc Tâm Nguyệt nhìn Lâm Bắc Thần, dùng giọng điệu vô cùng tiếc nuối, nói: "Nhưng mà, ngươi yên tâm, ta sẽ không vì điều này mà giậu đổ bình leo, suy cho cùng thì ngươi cũng đã từng giúp đỡ ta, hôm nay ta cũng giúp ngươi một lần..."
Nói tới đây, nàng nhìn các học viên xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Các bạn học, hy vọng hôm nay các bạn không làm khó Lâm Bắc Thần, suy cho cùng thì hắn cũng có ân với ta, ta không thể có ân không báo, chỉ đành nợ mọi người một ân tình, sau này có gì cần Mộc Tâm Nguyệt ta giúp đỡ, cứ việc nói... đương nhiên, qua ngày hôm nay, bất luận mọi người muốn như thế nào, ta đều sẽ không quan tâm đến nữa. "
"A, Mộc nữ thần khách khí rồi."
"Tâm Nguyệt nữ thần, ngươi quá lương thiện, cái loại ác nhân này, trước đây quấy rầy ngươi như vậy, ngươi còn giúp hắn..."
"Mọi người giải tán cả đi."
"Ai không nể mặt Tâm Nguyệt nữ thần, chính là không nể mặt ta."
"Được, tối nay tha cho hắn, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ dọn dẹp cái tên nhãi ranh Lâm Bắc Thần này."
Vô số học viên nam, mang theo nụ cười si mê và nịnh nọt, đi một bước quay đầu ba lần, giải tán.
Lão giáo viên Đinh Tam Thạch ở một bên nhìn mà chết lặng.
Ông ta muốn đập đầu vào tường.
Bản thân là một giáo viên từng trải, uy tín được xây dựng qua mười lăm năm giảng dạy, vừa rồi rát cổ bỏng họng cũng không cản nổi các học viên, vậy mà một nha đầu mười mấy tuổi mới nói nhẹ vài câu, lại hời hợt hoá giải được rồi.
Xấu hổ làm sao.
Ông ta mất hứng liếc nhìn Lâm Bắc Thần đang im lặng, hít sâu một hơi, lắc đầu rồi quay người rời đi.
"Lâm Bắc Thần, ngươi không cần phải cảm ơn ta, từ nay về sau, hai chúng ta không còn nợ nhau. Ta cho ngươi một lời khuyên, hãy làm một người bình thường đi, quên đi tất cả giữa chúng ta, quản cho tốt cái miệng của mình, quên đi cuộc sống quý tộc trước đây... Đây đối với ngươi mà nói, có lẽ là một điều may mắn."
Mộc Tâm Nguyệt để lại một câu, hất tóc đuôi ngựa rồi quay người rời đi.
Lâm Bắc Thần nhìn bóng lưng của 'bạn gái cũ', đột nhiên bật cười.
Cao.
Đẳng cấp này, chết tiệt, thực sự rất cao.
Hai ba câu nói, đã hoàn toàn vứt bỏ mối quan hệ với ‘tiền thân’ sang một bên, đạt được danh tiếng tốt là một người ‘có ân tất báo’. Hơn nữa, biểu đạt rất rõ ràng, qua ngày hôm nay, các học viên muốn đối phó với Lâm Bắc Thần như thế nào, nàng sẽ không quan tâm nữa.
Cái giá cho sự hy sinh thật lòng thật dạ đến mức thân bại danh liệt của tiền thân, đổi lại vẻn vẹn chỉ là tối nay miễn bị đánh.
Đây là gặp được một loại trà xanh cao cấp.
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, sau đó một giây sau đã ném chuyện này ra sau đầu.
Không đau lòng một chút nào nhé!
Bạn gái xinh đẹp có ích gì chứ?
Có thể ăn có thể uống không?
Không thể?
Vậy thì cút.
Tất cả những suy nghĩ trong đầu hắn, đều là làm thế nào để quay về trái đất.
Cũng không biết đã suy nghĩ trong bao lâu--
"Không đúng, điều quan trọng nhất bây giờ là ... trường học quá nguy hiểm. Ngày mai còn có rất nhiều người đến đánh ta, ta phải bỏ trốn."
Lâm Bắc Thần đột nhiên giật mình, tự lẩm bẩm một mình.
Lúc này, Vương quản gia xuất hiện giống như một bóng ma.
Ông ta nghiêng người qua, khẽ nói: "Thiếu gia, người e là đã suy nghĩ nhiều rồi, ở bên ngoài càng nguy hiểm hơn, không tin người xem."
Lâm Bắc Thần vặn cổ cứng ngắc, nhìn về phía cổng trường xa xa.
Nhìn thấy rồi...
Một vùng toàn ánh đao bóng kiếm, ánh sáng lạnh lùng loé lên.
Cánh cổng của học viện Kiếm Sĩ Sơ Cấp Số 3 vẫn người đông nghìn nghịt, lạnh lẽo âm u.
"Lâm Bắc Thần, cái tên tiểu tạp chủng nhà ngươi, cút ra đây cho ông..."
"Trương Chấn Mi ta cho dù có chặn cổng trường mười năm, cũng phải chặn bóng Lâm Bắc Thần ngươi, ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi!"
"Lâm Bắc Thần, còn nhớ Hướng Khôn ta không? Cút ra đây chịu chết."
"Ngươi ra đây, cái tên công tử hoang đãng nhà ngươi!"
Đủ các tiếng la hét khiêu khích và giận dữ vang lên không dứt, đủ thứ hung thần ác nghiệt...cửa trước, cửa sau, cửa hông của học viện Sơ Cấp Số 3, toàn bộ đều bị chặn lại một cách nghiêm ngặt, đừng nói là một con chim, thậm chí đến một con ruồi cũng không thể bay ra được.
Dọa Lâm Bắc Thần và lão quản gia sợ hãi, lập tức lao điên cuồng về phía sâu trong khuôn viên trường.
……
Nơi sâu trong khuôn viên trường.
Lâm Bắc Thần ngồi xổm trên bậc thềm với vẻ mặt đau khổ.
Bên cạnh, Vương quản gia cũng ngồi xổm với vẻ mặt đau khổ y chang vậy.
"Thiếu gia, người đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Cút."
"Thiếu gia không hổ là thiếu gia, có thể co được duỗi được, cơ trí hơn người, nhận lỗi với giáo viên ngay tại chỗ, thành công ở lại trường học, ngay cả Mộc Tâm Nguyệt đó, cũng thèm thuồng vẻ đẹp của thiếu gia mà nói giúp cho thiếu gia… những kẻ thù bên ngoài kia, không dám tiến vào học viện, đêm nay tuyệt đối không làm gì được người.”
"Câm miệng."
"Nhưng mà thiếu gia, người phải chuẩn bị tâm lý..."
"Ta không muốn nói chuyện với ngươi."
"Thiếu gia, thật ra, ta có dự cảm không hay, đợi đến khi tin tức truyền ra, ngày mai lên lớp, có thể sẽ có rất nhiều học viên mà người đã từng đắc tội, chặn cổng giảng đường, xếp hàng đánh người..."
"Cái tên chết tiệt nhà ngươi... không biết nói chuyện thì bớt nói đi."
Lâm Bắc Thần không thể chịu đựng nổi liền đứng dậy, đá một phát vào người lão già đáng ghét này.
Lần này, không phải là để duy trì hình tượng nhân vật.
Đơn thuần chỉ là muốn đá.
"Ôi, ta quá khó khăn rồi."
Lâm Bắc Thần đá xong, than thở một câu.
Hắn muốn quay về Trái đất.
Nhưng trước khi quay về thì ít nhất phải sống sót đã.
Tin tốt duy nhất là đế quốc Bắc Hải cực kỳ coi trọng việc giáo dục nhân tài hậu bị, cho nên, từ khi hoàng đế lập quốc đến nay, luật pháp đã quy định nghiêm ngặt, để bảo vệ sự trong sạch của các khu học tập, trong các học viện tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào khác ngoài giáo viên và học viên, đột nhập vào khuôn viên trường mà gây rối.
Nếu không, nghiêm trị không tha.
Nói cách khác, Lâm Bắc Thần sẽ được an toàn miễn là hắn ở trong khuôn viên trường.
Một khi ra khỏi khuôn viên trường, vậy thì thực sự là sống chết khó lường.