CHƯƠNG 17: THI ĐƯỢC 100 ĐIỂM
Học viện Số 3 mới sáng sớm đã tổ chức một nghi lễ rất hoành tráng.
Hiệu trưởng Lăng Thái Hư, ngày thường Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, rất hiếm khi lộ diện, đã tham dự buổi lễ, chỉ là lão hiệu trưởng được mệnh danh là [Tửu sắc tiên nhân], quanh năm quyến luyến nơi phong hoa tuyết nguyệt, toàn bộ quá trình đều ngồi ở ghế trên nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy, gió vừa thổi qua liền có mùi rượu phất phơ trong võ trường...
Ba chủ nhiệm khối đều dõng dạc động viên trước kỳ thi.
Sau đó, kỳ thi giữa năm theo khối được tiến hành.
Ngày đầu tiên, đều là thi văn.
Buổi sáng thi lịch sử cận đại của đế quốc
Năm hai có tổng cộng 410 học viên, được tiến hành thi cùng nhau trong một phòng.
Số ghế xáo trộn, học viên của mười lớp được sắp xếp không theo thứ tự.
Lâm Bắc Thần rút được số ghế 109.
Sau khi hắn tìm thấy ghế số 109 và ngồi xuống, mới phát hiện Mộc Tâm Nguyệt đang ngồi ở ghế bên trái, còn bên phải lại là Ngô Tiếu Phương.
"Ha ha, bạn học Lâm, thật trùng hợp."
Ngô Tiếu Phương nhìn Lâm Bắc Thần, trong ánh mắt tràn đầy vẻ giễu cợt.
"Ngươi là ai? Chúng ta có quen à?"
Lâm Bắc Thần nói.
Ngô Tiếu Phương lập tức sững sờ.
Cái tên cặn bã này, hôm trước vừa mới mượn tiền mình, hôm nay đã giả vờ không quen biết rồi à?
Ngươi chờ đó.
Ngô Tiếu Phương với vẻ mặt ảm đạm nói: "Đợi ngươi trở thành nô lệ của ta, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tàn nhẫn."
Lâm Bắc Thần trực tiếp ra dấu một ngón giữa.
Mẹ nó.
Chờ đó.
Không lâu sau, kỳ thi bắt đầu.
Lâm Bắc Thần truyền Huyền khí vào cái bàn đá màu trắng trước mặt.
Một làn sóng xanh biếc dao động trên mặt bàn, trận pháp Huyền Văn ẩn giấu trong bàn được kích hoạt. Một kết giới cỡ nhỏ bao phủ lấy hắn, ngăn cách thị giác và âm thanh.
Đây là hệ thống chống gian lận của học viện.
Việc vận dụng trận pháp Huyền Văn đã thâm nhập vào mọi mặt sinh hoạt hàng ngày của người dân.
Trên bàn, một tờ giấy thi từ từ hiện ra.
Loại cảm giác này, có hơi giống như một máy tính bảng trên trái đất.
Các câu hỏi trong đề thi lịch sử đế quốc được chia thành năm loại: câu hỏi trắc nghiệm, câu hỏi phán đoán, câu hỏi điền khuyết bản đồ, câu hỏi sửa lỗi tài liệu và câu hỏi phân tích sự thật lịch sử.
Lâm Bắc Thần đọc một lượt, nhìn lướt qua đã đưa ra kết luận——
Mình không biết cái gì cả.
Nhưng mà không sao.
Hắn lấy điện thoại ra, nhấp vào APP [Lịch sử cận đại của đế quốc].
Trước khi thi, hắn sớm đã dùng điện thoại chụp lại toàn bộ giáo trình từ năm 1 đến năm 3 của bộ môn lý luận này, quả nhiên APP giáo trình đã được tạo ra trong kho ứng dụng, dung lượng tải xuống cũng chưa đến 10MB, rất hiển nhiên, loại trí nhớ thuần túy này không đáng để nhắc đến trong hệ thống đánh giá của điện thoại.
Dùng chức năng quét hình của APP để quét đề thi.
Trong vòng chưa đầy ba phút, APP đã tự động đưa ra câu trả lời.
Lâm Bắc Thần chỉ cần sao chép lại là được.
Mười phút, hoàn thành câu trả lời.
Không chút do dự, Lâm Bắc Thần nhấn vào nút nộp bài trên mặt bàn.
Tít tít!
Âm nhắc nhở nộp bài vang lên, trận pháp Huyền Văn bị loại bỏ.
Chủ nhiệm khối Sở Ngân đang coi thi, lập tức giật mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Là ai lại nộp bài sớm như vậy?"
Vừa liếc qua liền nhìn thấy Lâm Bắc Thần đang ngồi ở ghế 109.
Thì ra là cái tên ăn chơi trác táng này.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Sở Ngân biến mất.
Xem ra là hoàn toàn không biết làm, làm bừa đáp án rồi trực tiếp nộp bài.
Cái tên ăn chơi trác táng dốt nát này, trước đây cũng đã từng làm như vậy, rất nhiều giáo viên đã không còn kinh ngạc khi thấy chuyện quái dị nữa rồi.
Sở Ngân thờ ơ thu hồi ánh mắt.
Một số giáo viên phụ trách coi thi khác cũng đều giống như không nhìn thấy Lâm Bắc Thần nộp bài, coi hắn như không khí.
Lâm Bắc Thần trực tiếp đứng dậy, rời khỏi phòng thi.
Thời gian trôi qua.
Trong nháy mắt, lại nửa giờ nữa trôi qua.
Tít tít.
Âm nhắc nộp bài lại vang lên.
Trận pháp Huyền Văn trên ghế 110 đã được loại bỏ, Ngô Tiếu Phương đã hoàn thành bài thi.
"Ha ha, bài thi lịch sử lần này thú vị thật. Câu hỏi điền khuyết bản đồ ra hai bản đồ biên giới của đế quốc Kích Quang. Nếu không phải trước khi thi ta vừa khéo đã từng đọc qua, suýt chút nữa không trả lời được rồi, ngoài ra, trong câu hỏi sửa sai tài liệu cũng có mấy chỗ bẫy, người bình thường tuyệt đối không thể nhận ra được, ha ha, đáng tiếc là không làm khó được ta."
Ngô Tiếu Phương trong lòng thầm nghĩ, không khỏi tràn đầy tự tin.
Hắn rất hài lòng với biểu hiện của mình.
Chủ nhiệm khối Sở Ngân bước đến, cười hỏi: “Thế còn Tiếu Phương, nộp bài sớm như vậy, có nắm chắc đạt 90 điểm trở lên không?” Ông ta rất xem trọng cậu học viên thiên tài này.
Ngô Tiếu Phương vô cùng tự tin nói: "95 điểm trở lên là điều chắc chắn. Nếu như may mắn, 100 điểm cũng không phải là không thể.”
“Tốt.” Sở Ngân khen ngợi: “Ta đánh giá cao sự tự tin của trò. Lần này năm hai của chúng ta, liệu có ai có thể lọt vào danh sách dự tuyển [Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến] hay không còn phải xem mấy người các trò.”
"Cảm ơn, chủ nhiệm Sở ... Hả, Lâm Bắc Thần cũng nộp bài rồi sao?"
Ngô Tiếu Phương quay đầu nhìn liền thấy ghế 109 bên cạnh đã trống không, có chút kinh ngạc.
"Ôi, cái tên quần là áo lượt dốt nát đó, đã hết thuốc chữa rồi, không cần để ý đến hắn." Sở Ngân cười nói: "Đã nộp bài rồi thì đi chuẩn bị thật tốt cho môn sau đi, ta rất xem trọng trò."
Ngô Tiếu Phương nói: "Vâng, cảm ơn chủ nhiệm Sở, ta sẽ không làm người thất vọng."
Nói xong liền rời khỏi phòng thi.
Sở Ngân gật đầu hài lòng.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua.
Lần lượt lại có người nộp bài.
Năm mươi phút sau, khi kỳ thi kết thúc, tất cả mọi người bắt buộc phải nộp bài.
"Ôi, lần này là giáo viên nào ra đề vậy, khó quá..."
"Câu hỏi điền khuyết bản đồ, hoàn toàn không biết làm."
"Câu hỏi tài liệu khắp nơi đều là bẫy, a a a a, ta sắp điên rồi."
"Ha ha, ta cảm thấy khá đơn giản, 80 điểm trở lên là không thành vấn đề."
Bên ngoài phòng thi, rất nhiều học viên đều đang trao đổi đề thi, đủ các biểu hiện tốt xấu.
Lúc này, trong phòng thi, hai mươi giáo viên có kinh nghiệm phong phú, chiêng trống rùm beng tiến hành công tác chấm thi.
Theo quy định kỳ thi chung của Vân Mộng thành, sau khi thi xong mỗi môn phải lập tức tiến hành chấm thi, công bố thành tích, sau đó mới tiến hành thi môn tiếp theo.
Sau một giờ.
Chấm thi kết thúc.
"Có vẻ như đề thi lần này quả thực hơi khó. Thành tích của nhóm ta nhìn chung đều không tốt lắm, điểm cao nhất cũng chỉ 79".
"Phía ta có một bài thi 88 điểm, nhưng những người khác thì... vô cùng thê thảm."
"Kỳ quái, thật là kỳ quái, chỗ ta lại chấm ra 1 người đạt điểm siêu thấp 11 điểm. Chắc hẳn là cái tên cặn bã Lâm Bắc Thần nộp bài sớm kia ..."
"Tên cặn bã đó, 0 điểm cũng không có gì kinh ngạc.”
"Chỗ ta lại có một bài thi không tồi, thi được 92 điểm, thành tích tương đối tốt."
"Mau, giải trừ nặc danh xem thử, là Ngô Tiếu Phương, Mộc Tâm Nguyệt hay là Vũ Ti?"
Nghe được điểm cao như vậy, rất nhiều giáo viên đều trở nên kích động.
Chính vào lúc này--
"Cái gì? Cái này... cái này làm sao có thể."
Một tiếng hét kinh ngạc khó mà kiềm chế nổi, kích thích màng nhĩ của tất cả mọi người, phát ra từ miệng của một lão giáo viên ngày thường cực kỳ trầm ổn, cả người ông ta đang ở trong trạng thái hưng phấn và kích động vô cùng, hoàn toàn thất thần.
"Lão Hầu, có chuyện gì vậy?"
Chủ nhiệm khối Sở Ngân tò mò nói.
Giáo viên tên Lão Hầu run rẩy nói: "Ta... chỗ ta chấm được bài 100 điểm."
Một câu nói, giống như rắc một nắm muối vào trong chảo dầu.
"Cái gì?"
"Điểm tuyệt đối?"
"Không phải chứ, đề này ... lại có thể xuất hiện điểm tuyệt đối sao?”
"Là yêu nghiệt nào vậy?"
Lúc này, tất cả các giáo viên khác đều kinh ngạc.