“Đâu chỉ là khẩu vị rất lớn mà là không biết xấu hổ.” Bên cạnh, Tô Mộc Sinh giải thích cho Long Khâu Bạch Thanh những gì Lưu Thôi Bình đã nói với ông ở bên ngoài.
Nghe Tô Mộc Sinh nói xong, Long Khâu Bạch Thanh nheo mắt, thì thầm trong miệng: “Hái đào?”
Lưu Thôi Bình nằm trên mặt đất, vất vả lắm mới ngẩng đầu lên được, mặt sưng vù như cái đầu heo, miệng mấp máy, linh khí lắc lư, hắn mới có thể nói rõ ràng: “Long Khâu Bạch Thanh, các ngươi thật to gan, ta đại diện hội trưởng lão đến đây truyền lời, vậy mà lại đánh ta ra thế này!”
“Đợi đến khi các trưởng lão đích thân tới đây thì không còn quả ngon cho các ngươi ăn đâu.”