“Cũng tạm! Vừa cướp sạch căn siêu thị lớn ở Bình Tân thôi, còn có rất nhiều thứ chưa kịp lấy về, nhưng mà đã bị ta ẩn giấu kỹ rồi, ăn xong rồi lại đi lấy.” Nguyễn Đen Vâu có hơi đắc ý cười cười, lại cơ bản là không đề cập chuyện bọn họ bị rơi vào tuyệt cảnh, suýt nữa thì đã chết.
“Đúng rồi, giới thiệu cho các ngươi hai người, vị này chính là. . . Ngại quá anh ruột, quên hỏi anh tên gì rồi. . .”
Nguyễn Đen Vâu vừa mới mở miệng đầy nhiệt tình, lại lập tức lúng túng ngây ngẩn cả người.
“Thái Hòa. Người này là bạn gái của ta, Lê Bống.” Sau khi thầm than một tiếng, Thái Hòa tự giới thiệu mình.
“A ha ha ha thì ra là Hòa Ca!” Trong nháy mắt Nguyễn Đen Vâu lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, một tay nắm bả vai của Thái Hòa, sau đó đưa hắn đi tới trong phòng khách, “Mọi người chú ý đây, vị này hôm nay chiếu cố giúp chúng ta rất nhiều, cho nên chúng ta quyết định mời hắn ăn cơm uống rượu!”
Bọn nam nữ thanh niên này đều riêng phần mình ngồi ở phòng khách sô pha hoặc trên mặt đất, cũng không có đặc biệt để ý hai người Thái Hòa xuất hiện, nhưng lúc này nghe xong lời nói của Nguyễn Đen Vâu..., tuy rằng cũng kinh ngạc nhìn về phía Thái Hòa.
Một tên nam tử trong đó nằm trên ghế sa lon trực tiếp ngồi dậy, liếc hoài nghi đánh giá Thái Hòa từ trên xuống dưới, nói ra: “Làm sao có thể, có Yuna ở đây, còn cần gì đến hắn hỗ trợ.”
“Đúng đấy, có Yuna tỷ ở đây, làm sao có thể cần người ngoài hỗ trợ.” Tên còn lại cũng mở miệng phụ họa nói, hơn nữa còn nhấn mạnh hai chữ “Người ngoài” rõ ràng.
Ngược lại nữ kia học sinh trung học lúc trước đã đi tới, khoát tay áo nói ra: “Dù sao chỉ là ăn bửa cơm, các ngươi cũng đừng ý kỹ nhỏ nhen như vậy được không.”
“Ăn cơm chùa thì nói ăn cơm chùa, còn mượn cớ. Nguyễn Đen Vâu , ngươi cũng quá tốt bụng rồi đi, vốn đám người chúng ta kia còn không đủ ăn.” Thanh niên mở miệng chất vấn lúc trước hừ lạnh một tiếng, còn nói thêm.
Nguyễn Đen Vâu biểu lộ ra vẻ lúng túng lần nữa, hắn nhìn trộm nhìn về phía Thái Hòa, lại phát hiện lần châm chọc khiêu khích này, cũng không có làm Thái Hòa có phản ứng gì cả.
“Tất cả chuyện ta nói đều là thật, các ngươi nào biết đâu rằng, Yuna vừa đánh nhau cũng đã đắc ý quên mình, cơ bản là không quan tâm tình huống chung quanh . . .” Nguyễn Đen Vâu hiển nhiên không biết ứng phó loại tình huống này như thế nào, tuy rằng hắn vẫn đang cố gắng giải thích, nhưng trên mặt bọn nam nữ thanh niên này, tuy vậy cũng lộ ra vẻ hoàn toàn không tin.
Lúc này Yuna cũng đã lôi kéo Lê Bống đi tới, nhưng mà dường như nàng hoàn toàn không có ý muốn hỗ trợ giải thích, ngược lại mang theo một chút nụ cười chế nhạo trên mặt nhìn về phía Thái Hòa, ánh mắt rõ ràng đang nói: Thử xem ngươi xử lý loại tình huống này như thế nào.
Mang thù! Thiếu nữ này quá mang thù rồi!
Rất rõ ràng, lúc trước tuy rằng nàng dẹp bỏ nét mặt hầm hố, lại hoàn toàn không có quên đi chuyện bị Thái Hòa cho ăn bơ.
Nhưng mà nàng rõ ràng nghĩ lầm rồi, đối với những loại người sâu mọt chỉ biết là ngồi mát ăn bát vàng này, hơn nữa hết sức bài ngoại, Thái Hòa ngay cả hứng thú theo chân bọn họ đấu giang hồ mõm cũng không rảnh. Hắn chỉ là cười lạnh một tiếng xoay người lập tức kéo hai tay Lê Bống qua, quay đầu đi ra ngoài: “Thật xin lỗi, ta hoàn toàn không có ý định muốn ăn cơm chùa, các ngươi từ từ dùng cơm.”
“A a ! Còn rất nghĩa khí nha!”
Yuna và Nguyễn Đen Vâu đều sững sờ, mà tên thanh niên vừa mới mở miệng kia sắc mặt thì lại thì thoáng chốc trở nên hơi khó coi, cảm giác bị quét mặt mũi tại chỗ, châm chọc khiêu khích mở miệng nói ra: “Loại người này còn mang theo con gái, nuôi sống được sao. Có cơm cho ngươi ăn cũng không tệ rồi, còn dám giở giọng bố mày. . .”
Chuyện này thật là khiến người ta không thể nhịn được nữa! Cho rằng hắn là tới xin bát cơm, lo lắng thức ăn của mình ít đi, bởi vậy châm chọc còn không sao, anh mày cũng đã chuẩn bị đi rồi vậy mà tụi mày còn chơi trò sỉ nhục, thật coi anh là búp bê bơm hơi đấy à!
Đồng tử của Thái Hòa co rụt lại, gần như ở trong nháy mắt lập tức trực tiếp vọt tới trước mặt thanh niên kia, mà trong quá trình này, là Yuna phát hiện ý định của Thái Hòa trước nhất đấy. Nhưng mà trong nháy mắt ngay khi nàng đưa tay ngăn cản, Thái Hòa cũng đã lướt qua bên người nàng, mà lúc này Yuna mới chính thức ý thức được, mặc dù tốc độ của mình nhanh, tốc độ nhưng phản ứng thần kinh lại còn kém rất rất xa người đàn ông nhìn như bình thường trước mắt này.
Đồng thời khi này vừa đưa tay ra, Thái Hòa giống như là đã đoán trước động tác của nàng vậy, lẩn tránh trong lúc di động với tốc độ cao, không chỉ có vượt qua nàng, còn không chậm xuống chút nào mà xuất hiện ở thanh niên trước mắt kia.
Thanh niên chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó cũng cảm giác được cổ áo bị người ta nắm được , hai chân lập tức cách mặt đất.
“Mày . . .”
“Bốp!”
Một cái tát thanh thúy vang dội, giây phút này tất cả người ở nơi này đều ngu ngơ.