Nhưng mà muốn đi tới Chợ Lớn, trước tiên vẫn cần phải làm công tác chuẩn bị đầy đủ. Tìm công cụ thay đi bộ thích hợp, tiện thể mang theo thức ăn, cùng với vũ khí ...
Để có thức ăn và công cụ thay đi bộ, Thái Hòa đã sớm chuẩn bị xong một chiếc xe đạp. Nhưng vũ khí lại làm cho Thái Hòa có hơi đau đầu .
Dụng cụ cắt gọt gia dụng thông thường chặt Zombie không bao lâu cũng sẽ bị lỗ thủng hoặc là bị cùn, hết sức khó dùng, một thanh đao thích hợp dĩ nhiên là hết sức cần thiết.
“Đúng rồi, chẳng phải là nhà Vương Lan Hương là cơ sở rèn đúc đao cụ hay sao...”
Vương Lan Hương là nữ sinh ở trong một khu building với Thái Hòa, khuôn mặt dáng dấp không tệ, ngẫu nhiên gặp phải mấy lần, cũng làm Thái Hòa không nhịn được liếc nhìn vài lần. Nhưng mà sau khi tận thế tiến đến, hắn ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua cô bé nữ sinh này rồi. Lúc này đột nhiên nhớ tới, trong lòng cũng có cảm giác hơi khó chịu. Nếu như cô ấy là dạng nữ sinh nhu nhu nhược nhược, dù xem như không có biến dị, lại may mắn còn sống sót, phỏng chừng cuộc sống cũng trôi qua không ít chật vật...
Sáng sớm, Thái Hòa cũng sửa sang lại ra hành lý xong, mang theo Lê Bống, đi đến tiệm dao kéo thủ công nhà Vương Lan Hương.
Mặc dù Thái Hòa tận lực lựa chọn đoạn đường tương đối an toàn, nhưng trên đường đi vẫn phải chém giết chừng hơn mười con Zombies, cuối cùng mới tới cửa hàng đã sớm hoang vu triệt để này.
Trên tủ kính thủy tinh văng vết máu tung tóe, cửa thủy tinh vỡ vụn, cùng với trong nội bộ cửa hàng đen sì, cũng làm cho người ta nhìn qua có hơi run sợ trong lòng. Nhưng mà ở trong mạt thế, đây cũng là cảnh tượng thường thấy nhất.
Loại tình huống này đương nhiên để Lê Bống vào xem trước, mặc dù nàng sẽ công kích Zombie, nhưng Zombie lại sẽ không chủ động công kích nàng.
Nhưng mà trong tiệm cũng không có Zombie, Lê Bống với Thái Hòa lập tức đi thẳng vào mà không có gặp được bất cứ phiền phức gì.
Trong tiệm có rất nhiều dụng cụ cắt gọt, nhưng mà đều là hàng mẫu, còn chưa mài lưỡi đấy. Nhưng mà trước kia Thái Hòa được nhờ vả của bằng hữu đến mua qua một lần, biết trên thực tế trong tiệm này có dụng cụ cắt gọt đã mài lưỡi hoàn thành rồi, chỉ có điều không có bày bán ở ngoài sáng là được.
“Ta nhớ được phòng làm việc chắc là ở đằng sau nơi này...”
Thái Hòa vòng quanh trước một cái cửa chống trộm phía sau quầy, nắm cái đồ vặn cửa nhéo một cái, lúc này mới phát hiện có khóa.
Theo lý thuyết loại cửa bình thường này kéo một cái là có thể mở ra, nhưng sau khi Thái Hòa vặn một cái, lại phát hiện cánh cửa này bị khóa lại rồi.
Chẳng lẽ lúc ấy nhân viên trong tiệm này trốn vào phòng làm việc. Nếu như vậy , nói không chừng bên trong sẽ có người sống! Có lẽ Vương Lan Hương vẫn còn sống, ở nơi này!
Nghĩ tới đây, Thái Hòa thoáng chốc đã kích động lên, hắn vội vã nhẹ giọng gõ cửa phòng một cái, lại thấp giọng hô: “Bên trong có ai không .”
“Bùm !”
Sau chốc lát yên lặng, bỗng nhiên từ bên trong truyền đến một tiếng vang lên, như là âm thanh vật gì bị đụng ngã.
“Thực sự có người!”
Sau giây lát sững sờ, Thái Hòa dùng sức gõ cửa lần nữa, nhưng mà bên trong lại chỉ truyền đến tiếng vang “Loảng xoảng loảng xoảng”, cửa phòng cũng không có dấu hiệu sắp mở ra.
Chẳng lẽ lại đói bụng đến không còn sức lực rồi? Nhưng nghe động tĩnh bên trong truyền ra, Thái Hòa lại có một chút dự cảm không ổn. Bất luận như thế nào, vì lấy được dụng cụ cắt gọt bên trong, nhất định phải mở cửa.
Thái Hòa dùng hết sức lực, còn chưa đủ để trực tiếp đá văng được cái cửa chống trộm này, nhưng mà có Lê Bống trợ giúp, không phải là chuyện khó rồi.
Sau đó vang lên một tiếng “Bùm”, cửa phòng trực tiếp bị phá ra một khe hở ngã xuống, đợi Thái Hòa mở cửa phòng ra triệt để, một tay lập tức đưa từ trong ra ngoài.
Mắt nhìn thấy cánh tay đầu tiên này, đồng tử của Thái Hòa cũng không nhịn được co rút lại một chút. Chợt nhìn giống như không có dị thường gì, nhưng dường như đây là móng tay sơn màu hồng, người thủ sẵn cửa sắt lá chống trộm thời gian phát ra thanh âm “Hắt xì”, dĩ nhiên giống như đúc với Lê Bống!
Chẳng lẽ trong lúc này, cũng có 1 con Zombie biến dị.!
Tuy rằng sớm có suy đoán, nhưng lúc chính thức nhìn thấy Zombie biến dị ngoại trừ Lê Bống, Thái Hòa vẫn cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Hơn nữa chỉ nhìn độ lớn của cánh tay một cách đơn thuần, chắc là thuộc về một người đàn ông đấy, nói như vậy Vương Lan Hương đã dữ nhiều lành ít rồi đi...
Vừa nghĩ tới chủ nhân của cánh tay này có khả năng đã xé Vương Lan Hương thành mảnh nhỏ, nhét vào trong bụng Thái Hòa cũng cảm giác được dâng lên một cỗ tức giận. Hắn vung lên đao nhọn trong tay, trực tiếp chém xuống “Beng” một tiếng, sau khi nửa cánh tay rơi xuống đất, máu tươi lập tức văng ra khắp nơi, mà cửa chống trộm cũng dưới lực lượng này mà bị mở tung ra, hoàn toàn bị mở ra ngoài.