Bầu trời trên Vô Song Tiên Tông.
Tuyết Mạc và Lưu Ôn nhìn Vô Song Tiên Tông trước mắt đã thành phế tích, không khỏi tức giận.
Lưu Ôn càng giận không thể kiềm chế được, chửi ầm lên: “Vô Song tiểu nhi quả nhiên đủ độc ác! Vì không cho chúng ta nhặt được món hời, lại không để cho chúng ta một khối đá nguyên vẹn nào!”
Tuyết Mạc thở dài, bất đắc dĩ nói: “Có vẻ như bọn họ đã sớm có ý định rời đi, chuẩn bị rút lui từ trước. Nếu không thì một tông môn lớn như vậy sao có thể nói dời đi là dời đi hết được trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày?”