Chương 2: Trò Chơi Tận Thế
Hắn có thể giải quyết cô ta sớm hơn!
Đợi một chút, xem thời gian trước!
Lâm Tử Lạc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Đây là thói quen nhất định phải có được của tận thế, chỉ có trong tình hình bình tĩnh cấp độ cao thì mới có thể càng dễ dàng suy nghĩ.
Hắn lại lấy điện thoại cũ nát của bản thân ra.
Bây giờ là 5:24 chiều.
Trên điện thoại còn hiển thị có một tin nhắn mà Diêu Tịnh Hàm đã gửi đến.
Mật khẩu là...ngày sinh của Diêu Tịnh Hàm.
Lâm Tử Lạc, có huyết hải thâm thù với Diêu Tịnh Hàm, làm sao có thể quên con số này được.
Sau khi mở khóa điện thoại, Lâm Tử Lạc đã thấy nội dung tin nhắn.
“Tử Lạc, sáu giờ tối nay, ta phải đi dạy kèm, xin lỗi nha, hôm nay là sinh nhật ngươi nhưng ta không có cách nào mừng ngươi rồi.”
Chỉ nhìn nội dung tin nhắn, ngươi cảm thấy đây là một cô gái tốt tự lực cánh sinh.
Chỉ có một điểm kỳ lạ chính là tại sao lại đi dạy kèm cho người khác vào sinh nhật của bạn trai.
Chỉ có Lâm Tử Lạc biết, làm gì có dạy kèm trẻ con ở đây, đây là đi dạy kèm cho thiếu gia của Lý gia ở trên giường!
Thiếu gia của Lý gia, tên đầy đủ là Lý Hạo Bác.
Dường như là vì ân oán của kiếp trước, hắn ta ở trên cao coi Lâm Tử Lạc là kẻ thù, luôn giữ sự bỡn cợt như mèo vờn chuột.
Diêu Tịnh Hàm cũng là nhận chỉ thị của Lý Hạo Bác, giả vờ ở bên cạnh Lâm Tử Lạc, nhiều lần ngấm ngầm dùng đủ loại hành vi hãm hại, chọc phá.
Đến mức làm sao Lâm Tử Lạc nhớ rõ mọi chuyện đến vậy?
Chính là vì lúc bảy giờ tối, khi một mình hắn ở trong phòng đón sinh nhật.
Lý Hạo Bác đã đem tất cả video Diêu Tịnh Hàm ‘phụ đạo’ cho hắn ta như thế nào cùng với cả hình chuyển khoản chi phí phụ đạo, video quá trình gửi cả cho Lâm Tử Lạc.
Vừa vặn lúc bảy giờ, cũng là lúc “Trò chơi tận thế” giáng xuống.
Lâm Tử Lạc, nhận được loại đả kích này, vì đau thương đã lỡ mất giai đoạn trưởng thành tốt nhất, để cơ hội rơi vào tay người khác.
Lâm Tử Lạc trọng sinh của hiện tại chắc chắn sẽ không để lịch sử lặp lại.
Hắn cầm điện thoại lên, gửi cho Diêu Tịnh Hàm một tin nhắn.
“Tịnh Hàm, không sao, nếu buổi tối ngươi đã có việc vậy thì chúng ta gặp nhau trước, đi đến nhà kho bỏ hoang phía sau bãi tập đó đi.”
Gửi tin nhắn xong, Lâm Tử Lạc bắt đầu lục tung lên.
Cuối cùng, dựa vào ấn tượng mơ hồ, ở dưới giường của bạn cùng phòng, đã tìm được một con dao găm sắc bén.
Đừng hỏi tại sao lại có.
Kính thưa, ai lên đại học mà không biết rằng, trong ký túc xá nam không có mấy thứ này, làm sao xứng gọi là ký túc xá nam.
Lâm Tử Lạc giấu dao găm vào trong ngực, lại cầm điện thoại lên.
Diêu Tịnh Hàm đã trả lời tin nhắn.
“Được, tại sao phải gặp nhau ở chỗ đó? Nhưng, ta phải đi trước sáu giờ, ngươi nhanh một chút nha.”
Diêu Tịnh Hàm.
Vì ta muốn lấy mạng của cô.
Lâm Tử Lạc hoàn toàn không gửi đi mà lại xóa câu đó đi, gửi lại một câu.
“Vì ta muốn cho ngươi một bất ngờ.”
Thấy trên màn hình điện thoại hiển thị đã gửi đi xong.
Lâm Tử Lạc trực tiếp bỏ điện thoại vào trong túi quần, lại đeo một ba lô có quần áo lên vai.
Sau đó mở cửa ký túc xa, đi ra ngoài.
Trên hành lang của ký túc xá nam.
Không ít người đều tập trung với nhau, nói chuyện, hút thuốc.
Còn có người đang thảo luận tại sao bầu trời lại biến thành màu đỏ.
Trước đó lúc đi ra ngoài cửa sắc mặt Lâm Tử Lạc luôn lạnh lẽo, trong chốc lát đã trở nên ôn hòa rồi.
Một chút cũng không nhìn ra, hắn lại đi giết người!
Trên điện thoại của một nam sinh đang đứng còn đang phát giọng nói của chuyên gia.
“Lần này sắc trời của toàn cầu biến thành màu đỏ thực chất là hiện tượng tự nhiên năm ngàn năm gặp một lần, xin mọi người đừng hoảng sợ, chia sẻ cảnh đẹp là được.”
Lâm Tử Lạc cũng nhìn bầu trời màu đỏ máu.
Chỉ có hắn biết, đây là dấu hiện “Trò chơi tận thế” sắp giáng xuống.
Những người trước mặt này hiện giờ còn nhàn nhã như vậy.
Đợi đến bảy giờ, sau khi “Trò chơi tận thế” giáng xuống.
Con người sẽ biến thành cương thi, bị cương thi cắn cũng biến thành cương thi, cũng không biết còn mấy người có thể sống nữa.
Lâm Tử Lạc men theo cầu thang đi xuống lầu.
Suy diễn chuyện sắp xảy ra ở trong lòng.
Hắn phát hiện bản thân đã đi qua bãi tập, đã đến trước cửa nhà kho bỏ hoang rồi.
Nhà kho bỏ hoang này chưa đến đêm, gần như là không có người đến.
Lâm Tử Lạc lại thận trọng quan sát xung quanh một lượt, sau khi đảm bảo chắc chắn không có người chú ý thì đã đi vào nhà kho bỏ hoang.
Vừa vào nhà kho, Lâm Tử Lạc đã thấy Diêu Tịnh Hàm ngồi trên ghế.
Bản thân trước đây thật là một tên ngốc!
Lâm Tử Lạc nhịn không được mà mắng.
Ban đầu bị tình yêu làm đầu óc choáng váng, hoàn toàn không chú ý đến những nhãn hiệu nổi tiếng, xa xỉ mà Diêu Tịnh Hàm mặc trên người đó.
Những thứ này không có một tờ phiếu sáu chữ số thì khó mà có được.