Hô, trong phòng yên tĩnh cuồng phong chợt nổi lên, thổi tan một mảnh yên tĩnh.
Một mảnh lông chim bị ánh sáng màu vàng xanh bao phủ, dài ngắn chừng một cánh tay, tựa như làm bằng đồng xuất hiện trước mặt Trương Thuần Nhất. Mặc dù chỉ là một cái lông chim nhưng lại có phong mang như phi kiếm, đâm vào mặt Trương Thuần Nhất khiến da mặt hắn đau nhức.
“Đạo Ngân tự nhiên, yêu khí như lửa. Không sai, đây chính là lông đuôi bản mệnh do một đại yêu ngàn năm lưu lại. Mà nhìn khí tức bá đạo của nó, có khả năng là Bằng loại.”
Nhìn lông vũ trong hộp ngọc, Trương Thuần Nhất càng ngày càng vui mừng.
“Cũng không biết Trường Thanh Tử từ nơi nào đạt được cái lông đuôi này, sẽ không lại là thu hoạch trong khảo cổ chứ?”
Đưa tay, Trương Thuần Nhất cầm lấy lông chim đại bàng.
Linh vật phân thành mười hai phẩm, lông đuôi đại yêu này đủ để đứng hàng ngũ phẩm, không còn là linh tài nữa mà là bảo tài, giá trị phi phàm, bình thường chỉ có tu sĩ Chân Nhân cảnh ngưng tụ m Thần mới có thể đạt được.
“Cây Bằng Vũ này chỉ cần tế luyện thêm chút nữa là có thể trở thành một kiện bảo khí mạnh mẽ. Trường Thanh Tử hẳn cũng có ý định như vậy, chỉ cần có được kiện bảo khí này, chiến lực của Thanh Phong Hạc tất nhiên sẽ tăng nhiều. Chỉ tiếc Trường Thanh Tử không có tạo nghệ gì với luyện khí, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện mà một tán nhân cảnh tu sĩ như hắn có thể làm được. Về phần mời người ngoài ra tay thì càng không cần phải nói, dù sao bảo vật động nhân tâm a.”
Đầu ngón tay xẹt qua lông chim đại bàng, Trương Thuần Nhất đại khái có thể đoán được sự buồn khổ của Trường Thanh Tử trước đây.
Pháp khí chia làm bốn cấp bậc, từ dưới lên trên theo thứ tự là pháp khí, bảo khí, đạo khí cùng với tiên khí, trong đó bảo khí bình thường đều là Chân Nhân cảnh tu sĩ mới có thể có được.
“Bất quá đối với ta mà nói ngược lại không có nhiều cố kỵ như vậy, dù sao ta cũng không có ý định tế luyện nó thành bảo khí.”
Suy nghĩ chuyển động, trong lòng Trương Thuần Nhất đã có ý tưởng đối với cách vận dụng căn bản mệnh lông chim của đại bàng này.
Pháp chủng vốn là do thiên địa tạo hóa mà thành, nhưng người tu tiên quan sát trời đất mà ngộ đạo, trải qua năm tháng dài đằng đẵng thăm dò, đã tìm được phương pháp bồi dưỡng và luyện chế một loại pháp chủng nào đó.
Trong truyền thừa Thái Thượng Long Hổ Quan của Trương Thuần Nhất có một loại tên là Hô Phong pháp chủng, loại hạt giống pháp thuật này một khi luyện thành, phẩm giai thấp nhất cũng là trung phẩm pháp chủng, uy năng không thể khinh thường.
Pháp chủng hạ phẩm ẩn chứa pháp thuật, pháp chủng trung phẩm ẩn chứa bảo thuật, pháp chủng thượng phẩm ẩn chứa đạo thuật, bảo thuật phát ra đến mức cực điểm đã có được năng lực phân giang đoạn lưu.
Mà pháp chủng trung phẩm · Hô Phong có pháp môn luyện chế quan trọng nhất chính là cần một cái lông đuôi bản mạng của đại yêu ngàn năm có Phong Tướng, chỉ cần gom đủ tài liệu, quá trình luyện chế pháp chủng này cũng không tính khó, cho dù là tiểu tu sĩ cũng có thể thử.
Trong lòng đã có quyết định, thu hồi bản mệnh lông vũ kia, Trương Thuần Nhất quay người đi về hướng thiên phòng bên phải Trúc viên.
Chính sảnh trong Trúc viên là tĩnh thất Trường Thanh Tử chế tạo cho mình, là chỗ tu luyện, bên trái phòng phụ là điển tịch thất, thu nạp truyền thừa của Trường Thanh quan, dung nạp dã vọng khai tông lập phái của Trường Thanh Tử, hữu phòng thì là luyện đan thất.
Bản thân tu tiên giả Tán Nhân cảnh cũng không có pháp lực thần thông, cho nên vô luận là muốn luyện đan hay là luyện khí đều cần mượn lực lượng của yêu vật, Trường Thanh Tử bồi dưỡng một con Ngậm Hỏa Thiềm, vừa vặn có thể nếm thử luyện đan.
Đi vào phòng luyện đan, ánh vào màn trước tiên chính là một cái lò đan cao nửa người, ba chân hai tai, thân đỉnh Hỗn Nguyên, tính chất như ngọc, sắc đỏ như lửa.
“Xích hỏa ngọc tuy chỉ là nhất phẩm linh ngọc, nhưng có thể tìm được một khối lớn như vậy, đem luyện chế thành một pháp khí dạng đan lô vẫn như trước không dễ dàng.”
Thần niệm phát tán, Trương Thuần Nhất nhìn thấu nội tình của lò luyện đan này.
Pháp khí lấy nhiều ít cấm chế làm tiêu chuẩn, mỗi chín pháp cấm là nhất phẩm, Xích Hỏa lô mà Trường Thanh Tử để lại này chính là một món pháp khí hạ phẩm, có được tám pháp cấm.
Đương nhiên, pháp khí cường đại hay không ngoại trừ có liên quan với tài liệu cùng thủ pháp luyện chế, hậu thiên ôn dưỡng cũng rất quan trọng, lò lửa này nếu như do một con yêu vật dùng yêu lực thời gian dài ôn dưỡng, phẩm giai còn có khả năng hướng lên tăng lên.
“So với khảo cổ, thành tựu của Trường Thanh Tử ở trên luyện đan chỉ có thể dùng từ không chịu nổi để hình dung.”
Từ trên Xích Hỏa lô dời đi ánh mắt, đi đến trước giá luyện đan, lấy xuống mấy bình đan dược, xem xét từng cái, Trương Thuần Nhất lắc đầu.
Trên đan giá, số lượng đan dược cũng không ít, nhưng phần lớn đều là phế đan, số ít mấy bình có thể sử dụng thành đan phẩm chất cũng thập phần thấp.
Làm truyền nhân Long Hổ Sơn, Trương Thuần Nhất đối với luyện đan cũng từng có nghiên cứu, trong Long Hổ Sơn có nhiều đạo truyền thừa về thuật luyện đan, tuy rằng bởi vì Thiên Địa Mạt Pháp, Trương Thuần Nhất chỉ là từng luyện một ít đan hoàn phàm tục bất nhập lưu, nhưng lý luận cùng ánh mắt vẫn là không tệ, ít nhất mạnh hơn so với Trường Thanh Tử.
“Trách không được Trường Thanh Quan Hạc Viên thời gian dài không có Hạc yêu sinh ra, chỉ sợ Trường Thanh Tử căn bản không có năng lực luyện chế nhị phẩm linh đan - Hạc Ngữ Đan, trợ giúp Hắc Cảnh Hạc yêu hóa.”
Đặt bình thuốc xuống, Trương Thuần Nhất đã có hiểu biết sâu sắc về trình độ luyện đan của Trường Thanh Tử, nói hắn là một luyện đan sư nhất phẩm cũng miễn cưỡng, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì điều này cũng bình thường, dù sao tư chất luyện đan của Trường Thanh Tử cũng không xuất chúng, hơn nữa còn không có truyền thừa hoàn chỉnh, càng không có người dạy bảo, chỉ có thể dựa vào tự mình tìm tòi, có thể có kết quả như vậy cũng là bình thường.
“Toàn bộ đan phòng duy nhất có giá trị đúng là Xích Hỏa lô này, chỉ tiếc hiện tại ta lại không có cách nào luyện đan.”
Chạm vào đan lô ấm áp như ngọc, lần nữa quan sát cẩn thận Xích Hỏa lô, Trương Thuần Nhất thở dài một tiếng.
“Sau này có lẽ có thể bồi dưỡng một yêu vật có thể phụ trợ luyện đan.”
Ý niệm trong đầu chuyển động, Trương Thuần Nhất quay người rời khỏi đan phòng, từ đó di sản chủ yếu mà Trường Thanh Tử lưu lại đã được kiểm kê xong.
Có tài nguyên Trường Thanh Tử lưu lại, trong những ngày kế tiếp Trương Thuần Nhất càng ít khi ra ngoài, mấy ngày nay hắn chủ yếu làm ba chuyện, một là tiếp tục dạy Hồng Vân tu luyện Xan Phong Ẩm Lộ Quyết và Tiểu Vân Vũ Thuật, gián đoạn tính để nó ăn Bạch Ngọc Liên Tử tăng trưởng tu vi, hai là ở trên đất trống bên ngoài Trúc viên lấy mảnh vụn linh thạch mở ra một khối linh điền nhỏ, dùng để bồi dưỡng nhất phẩm linh thảo - Mê Vụ Thảo, ba là chỉnh lý điển tịch Trường Thanh Tử lưu lại, tìm kiếm nơi có sức gió nồng đậm, chuẩn bị cho luyện chế hạt giống pháp thuật – Hô Phong.
Thời gian cứ như nhoáng lên một cái lại là hai tháng.
“Hồng Vân, Tiểu Vân Vũ Thuật, mưa rơi một tấc, ba nghìn sáu trăm giọt.”
Bên ngoài Trúc viên, bên cạnh linh điền, nhìn Mê Vụ Thảo đã mọc mầm, Trương Thuần Nhất thoáng cái đạt mệnh lệnh, lần này hắn cũng không có dùng thần niệm dẫn đạo Hồng Vân, dù sao ở rất nhiều thời điểm yêu vật đều cần một mình đảm đương một phía, đặc biệt thời điểm chiến đấu càng là như vậy.
Mê vụ thảo loại linh thảo này đối với người tu tiên cùng đại bộ phận yêu vật mà nói không có tác dụng gì, nhưng nó sinh ra sương mù lại là một trong những thức ăn Vân Vụ yêu thích nhất, có thể hữu hiệu trợ giúp tu vi Vân Vụ yêu.
Nghe vậy, Hồng Vân lơ lửng bên cạnh lập tức thúc giục yêu lực, vẻ mặt trịnh trọng như thể đang làm chuyện lớn gì đó.
Hô, mây mù hội tụ, dưới sự thúc giục của Hồng Vân, một mảnh mây đen xám lớn nửa mẫu rất nhanh liền bao phủ phía trên linh điền.
Rầm rầm, chỉ chốc lát sau, từng hạt mưa rơi xuống, tưới lên trên Mê Vụ Thảo đang khát khô.
Mê Vụ thảo là nhất phẩm linh thảo, hoàn cảnh sinh trưởng không có yêu cầu cao, thậm chí có thể sinh trưởng chậm chạp tại nơi có thiên địa linh cơ cằn cỗi. Yêu cầu duy nhất tương đối cao chính là hỉ thủy, trong quá trình phát triển cần phải có lượng lớn nước mưa đổ vào, nếu không sẽ héo rũ mà chết.
Mưa rơi lá chuối, linh điền nhanh chóng ướt át, hấp thu hơi nước, mê vụ thảo sung sướng giãn vòng eo.
Thần niệm phát tán, Trương Thuần Nhất lẳng lặng nhìn một màn này, mà bên kia Hồng Vân hai mắt nhỏ tròn xoe, cũng nhìn chằm chằm vào linh điền, tựa hồ đang mặc niệm cái gì.
Một khắc nào đó, đỏ ửng nhuộm đỏ thân thể, Hồng Vân ra tay xua tan mây mưa.
Mây tan sương tan, ánh mặt trời vàng rực lại chiếu xuống, giọt sương trên phiến lá của Mê Vụ Thảo chiết xạ ra ánh sáng mê ly.
“Ba nghìn sáu trăm giọt, không nhiều không ít, lần này ngươi làm không tệ.”
Dưới ánh mặt trời, trên mặt Trương Thuần Nhất lộ ra vẻ tươi cười.
Nhận được Trương Thuần Nhất khẳng định, tảng đá lớn trong lòng Hồng Vân rốt cuộc rơi xuống đất, thân Hồng Vân ửng lần nữa biến thành bộ dáng trắng trong lộ hồng.
Hạt giống pháp thuật là căn nguyên của pháp thuật, pháp quyết là pháp thuật kéo dài, tu luyện pháp quyết có thể hữu hiệu trợ giúp yêu vật đào móc cùng nắm giữ lực lượng của hạt giống pháp thuật.
Lấy hạt giống pháp thuật tụ thủy của Hồng Vân làm ví dụ, cho dù không tu luyện Tiểu Vân Vũ thuật, chỉ dựa vào hạt giống pháp thuật tụ thủy, Hồng Vân vẫn có thể hạ mưa, đạt tới hiệu quả tương tự với nó, nhưng học Tiểu Vân Vũ thuật nó có thể dùng lực lượng ít hơn đạt tới hiệu quả tốt hơn.
Từ trình độ nào đó mà nói Tiểu Vân Vũ thuật chính là một loại công thức sử dụng lực lượng hạt giống pháp thuật tụ thủy pháp chủng, có nó, Hồng Vân có thể nhanh chóng nắm giữ lực lượng của bản thân hơn, trên thực tế nếu không phải như vậy, Hồng Vân bây giờ căn bản không có khả năng làm được mưa xuống chính xác.
“Thiếu gia, nơi ngài muốn tìm có tin tức.”
Cũng chính lúc này, bóng dáng Trương Trung từ bên ngoài đi vào.