[Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

/

Chương 10: Thực Cốt Vũ.

Chương 10: Thực Cốt Vũ.

[Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Ngã Thị Hạt Hỗn

10.066 chữ

10-09-2024

Bóng đêm tới gần, sương mù giữa núi rừng càng thêm nồng đậm.

Cành lá lắc lư, phát ra tiếng rì rào, một bóng người nhanh chóng lướt qua rừng cây, râu tóc hắn bạc trắng, thể phách cường tráng như sư tử hổ báo, nhưng bước đi lại linh hoạt như viên hầu; núi đá, cỏ cây đều không thể trở thành trở ngại của hắn.

“Yêu thuật?”

Sương mù nồng đậm quá mức, hoàn toàn che lấp con đường phía trước, phát giác được khác thường, Triệu Sơn dừng bước.

“Nhưng yêu thuật như vậy thì có ích lợi gì?”

Ngưng thần đề phòng, ánh mắt chuyển động, khóe miệng Triệu Sơn lộ ra một tia cười khinh thường.

Là người đi theo Trường Thanh Tử, yêu thuật trong mắt Triệu Sơn cũng không thần bí như vậy, hắn cũng từng giao thủ với yêu vật không chỉ một lần, yêu thuật trước mắt này hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, xua đuổi sương mù mà thôi, thuật này chỉ có tác dụng ngăn cản tầm mắt, không có năng lực công kích cùng phòng ngự gì cả.

“Triệu Sơn, đường này không thông, ngươi vẫn là ngoan ngoãn trở về đi.”

Sương mù cuồn cuộn, Trương Trung gầy gò từ trong rừng rậm đi ra, chắn trước mặt Triệu Sơn.

“Trở về? Sau đó trơ mắt nhìn Trương gia nuốt mất cơ nghiệp lão chủ nhân lưu lại sao?”

Nhìn Trương Trung đi tới, nụ cười trên mặt Triệu Sơn càng lạnh lùng.

Hắn biết chuyện Trường Thanh Tử bị thương mà quay về, thậm chí còn vô cùng rõ ràng, chỉ là hắn làm sao cũng không ngờ Trường Thanh Tử vậy mà thật sự đã chết, dù sao thương thế lúc trước thoạt nhìn cũng không nghiêm trọng lắm.

Cho đến ngày nay, đối với cái chết của Trường Thanh Tử, Triệu Sơn sớm có suy đoán, chỉ là vẫn không muốn tin tưởng mà thôi, dù sao Trường Thanh Tử đối với hắn có ơn tri ngộ, hắn có thể có tất cả mọi thứ của ngày nay đều là do Trường Thanh Tử ban ân, cho nên hắn vẫn luôn lừa gạt mình, nói với mình Trường Thanh Tử chẳng qua là gặp một chút phiền toái mà thôi, thẳng đến khi Trương Thuần Nhất bước lên tiên lộ, người Trương gia đi tới Trường Thanh Quan mới kích thích được hắn.

Hắn biết mình không thể trầm mặc nữa, bằng không toàn bộ cơ nghiệp Trường Thanh quan tất nhiên rơi vào tay Trương gia, đây là điều hắn không muốn nhìn thấy, cho nên hắn mê hoặc Trương Thiết Ngưu, một là để thăm dò phản ứng của Trương Thuần Nhất, hai là lợi dụng bản năng không an phận của mọi người trong quan, che lấp hành động của mình, chỉ là hắn không ngờ mình vẫn bị phát hiện, nhưng hắn cũng không sợ.

“Trương Thuần Nhất, hắn chính là chỗ dựa của ngươi sao?”

Tiếng gầm gừ như hổ gầm trong núi rừng, khí tức cuồng bạo trên người Triệu Sơn tỏa ra. Tuy gã không nhìn thấy thân ảnh Trương Thuần Nhất nhưng chắc chắn Trương Thuần Nhất ở đây.

Yên tĩnh không tiếng động, Trương Thuần Nhất không đáp lại lời hắn.

Nghe vậy, Trương Trung thở dài một tiếng.

“Xem ra ngươi không muốn trở về, ngươi luôn miệng nói Trương gia sẽ nuốt trọn cơ nghiệp Trường Thanh quan, nhưng thiếu gia không phải cũng là đệ tử của Trường Thanh Tử đạo trưởng sao?”

Khí tức lăng liệt hiển hiện, như lợi kiếm ra khỏi vỏ, từng sợi quang hoa thanh kim sắc không ngừng phun ra nuốt vào đầu ngón tay Trương Trung. Đây là Ưng trảo kình mà lão tu luyện ra, Đại Lực Ưng trảo công vốn cũng có điểm tương đồng với Ưng trảo công. Sau khi chuyển tu, lão rất nhanh đã luyện ra kình lực.

Nghe nói như thế, Triệu Sơn ngậm miệng không nói, vẻ mặt cười lạnh. Theo ông ta, Trường Thanh Tử sở dĩ thu nhận Trương Thuần Nhất chẳng qua là vì giao dịch với Trương gia mà thôi. So sánh mà nói, hai vị khác mới xem như đệ tử chân chính của Trường Thanh Tử, bọn họ mới có tư cách kế thừa Trường Thanh quan.

“Bớt nói nhảm đi, muốn cản đường ta ngươi còn chưa đủ tư cách.”

“Ngươi chỉ vừa mới luyện ra kình lực cũng dám càn rỡ.”

Năm ngón tay nắm thành quyền, kình lực màu đỏ sậm ngưng tụ, lực phát cước chưởng, đạp nát mặt đất, nhảy lên thật cao, mượn thế hạ xuống. Triệu Sơn hung hăng đánh một quyền về phía Trương Trung, như một đầu cuồng sư đang nổi giận.

Quyền đỏ như lửa, trong không khí truyền đến mùi khét lẹt, kình lực có được đặc tính dương cương nồng đậm, có thể là hậu thiên tu luyện ra, cũng có thể là võ học Tiên Thiên tự mang, huyết xích như hỏa, Sư Tâm Quyền tự mang đặc tính thiêu đốt, người trúng quyền làn da cháy đen, như bị lửa thiêu.

“Tới tốt lắm.”

Nhìn một quyền Triệu Sơn hoành kích mà đến, dưới chân phát lực, năm ngón tay phác hoạ thành trảo, như hùng ưng tấn công, Trương Trung nghênh đón.

Mà vừa lúc đó, trên bầu trời nổi lên mưa phùn mịt mờ, mây mù cuồn cuộn, vì song phương giao thủ lưu lại một chỗ trống, tựa như một lôi đài.

Thân ảnh biến ảo, như linh xà, hai võ giả luyện kình Trương Trung và Triệu Sơn triển khai va chạm một lần lại một lần, gỗ thông to bằng miệng chén cũng sẽ bị một chưởng của bọn họ va chạm mà đứt.

Nhưng Trương Trung cũng hiểu rõ về phương diện thực lực, y quả thật kém hơn Triệu Sơn một bậc. Dù sao kình lực của Triệu Sơn cũng đã tiểu thành, mà y chỉ vừa mới nhập môn, cho nên Trương Trung cũng không liều mạng với Triệu Sơn, mà phát huy đầy đủ tính linh hoạt của thân pháp của bản thân mình, triển khai triền đấu với Triệu Sơn.

So với hắn mà nói, Triệu Sơn đã già nua, khí huyết trượt xuống, trong chiến đấu kịch liệt căn bản không kiên trì được bao lâu.

“Muốn kéo chết ta? Ngươi tưởng ta không biết dự định của ngươi à? Rống.”

Tóc trắng nhuộm đỏ, Cuồng Sư gầm thét, gào thét như mưa gió. Triệu Sơn nắm lấy cơ hội lóe lên rồi biến mất này, bộc phát ra tốc độ cực nhanh trước nay chưa từng có, một quyền đánh thẳng vào mặt Trương Trung.

Cuồng Sư giận dữ vẫn còn bên tai, đầu óc choáng váng, trong thời khắc sinh tử này, Trương Trung không ngờ lại không thể phản ứng kịp.

Nhìn Trương Trung như vậy, thần sắc Triệu Sơn càng dữ tợn, thân pháp của gã quả thật không nhanh bằng Trương Trung, nhưng cũng không yếu đến mức không chịu nổi một kích.

Trương Trung kiêng kị kình lực của hắn mạnh mẽ, hắn làm sao không kiêng kỵ trảo công sắc bén của Trương Trung? Hắn cố ý ẩn nhẫn, bán ra sơ hở, chính là vì giờ khắc này, chỉ cần một quyền này rơi xuống, đầu Trương Trung tất nhiên sẽ giống dưa hấu vỡ ra, mà chỉ cần giết Trương Trung, sự tình sẽ trở lại quỹ tích ban đầu. Trương Thuần Nhất tuy rằng trở thành tu tiên giả, nhưng chỉ là tân tấn thái điểu, yêu vật luyện hóa vẫn là Vân Vụ yêu, căn bản không đáng để lo.

Quyền phong đánh tới như lưỡi dao rạch ngang mặt, trong mắt Trương Trung không tránh khỏi có chút sợ hãi. Chẳng qua ngay khi nắm đấm sắp đánh xuống, thân ảnh Triệu Sơn đột ngột cứng đờ ngay tại chỗ, ngay sau đó đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.

Thất khiếu chảy máu, làn da nứt nẻ, vô số tơ máu tràn ra, như thể đồ sứ bị nghiền nát, tóc tai bù xù, trong nháy mắt Triệu Sơn đã trở thành một huyết nhân.

“Đây... đây là yêu thuật?”

Khó khăn ngẩng đầu, đôi mắt đầy tơ máu khóa chặt vào đám mây mù cuồn cuộn kia. Khuôn mặt Triệu Sơn đầy vẻ không hiểu và không cam lòng.

Mây mù tách ra, Trương Thuần Nhất từ trong đó đi ra, lúc này Trương Thuần Nhất một thân mây mù vờn quanh, như tơ như sợi sương mù từ mỗi một tấc da của hắn lộ ra, ánh mắt thuần trắng, không giống người mà giống yêu.

“Là yêu thuật cũng là võ học.”

Thần sắc đạm mạc, nhìn Triệu Sơn đã đi tới cuối con đường, Trương Thuần Nhất đưa ra một đáp án.

Từ lúc bắt đầu hắn vận dụng chính là hai pháp thuật, một cái là khu vụ, một cái là tụ thủy, mưa phùn mịt mờ chính là thể hiện.

Dưới tình huống bình thường mưa phùn như vậy ngay cả cỏ cây cũng không thể đánh tới, càng không cần phải nói là võ giả luyện kình như Triệu Sơn, nhưng Trương Thuần Nhất lại ở trong mưa phùn này bỏ thêm một ít gì đó, đó chính là kình lực của hắn.

Kình lực có đặc tính, Sư Tâm Quyền nóng rực, Ưng Trảo Công mang tính xé rách đều là biểu hiện cụ thể, chỉ bất quá chúng nó đều là võ học tự có, mà trừ cái đó ra còn có Hậu Thiên có thể tu luyện, trong đó Minh Kình, Ám Kình chính là hai loại nổi tiếng nhất, bất kỳ võ giả nào cũng có thể thử nắm giữ.

Minh kình cương mãnh, ám kình âm nhu, Trương Thuần Nhất đem kình lực của mình chuyển hóa thành ám kình dung nhập vào trong nước mưa, trong vô thanh vô tức ăn mòn nội tạng, xương cốt, huyết nhục, chính là trong lúc bất giác xâm nhập vào cơ thể địch nhân, không có bất kỳ dấu hiệu nào, đợi đến lúc bùng nổ liền như núi lở, khó có thể vãn hồi, Trương Thuần Nhất đặt tên cho một chiêu này là Thực Cốt Vũ.

Mà Trương Trung bởi vì sớm có phòng bị, cho nên cũng không có bị thương tổn quá lớn, dù sao Thực Cốt Vũ đáng sợ nhất ở chỗ vô thanh vô tức, cần thời gian ăn mòn nhất định, một khi có phòng bị, ngược lại cũng không khó chống cự.

Đương nhiên, muốn đem võ học cùng yêu thuật tương dung, dưới tình huống bình thường người tu tiên Tán Nhân Cảnh là không cách nào làm được, nhưng Trương Thuần Nhất có được nội cảnh địa, có thể nạp yêu vật nhập thể, dưới tình huống như vậy, hắn hoàn toàn có thể rút yêu lực, lấy mình làm chủ thể để thi triển yêu thuật, lực khống chế đề cao thật lớn, cũng chính là bởi vì như thế Trương Thuần Nhất mới có thể hiển lộ ra tư thái gần như yêu.

Nghe vậy, Triệu Sơn như hiểu ra.

“Là kình lực, là kình lực, ta đã xem thường ngươi, ta nên sớm ra tay giết ngươi.”

Trong miệng ho ra máu, trên mặt Triệu Sơn lộ ra một tia hối hận.

Nghe vậy, thần sắc Trương Thuần Nhất vẫn bất động.

“Ngươi không dám.”

Cúi đầu nhìn Triệu Sơn tóc tai bù xù, Trương Thuần Nhất trực tiếp chỉ ra ý nghĩ sâu trong nội tâm hắn.

Nghe vậy, thần sắc Triệu Sơn cứng lại, một ngụm tâm khí cuối cùng cũng không còn.

“Đúng vậy, ta không dám, ta mới có một tiểu nhi tử, ta cũng sợ chết, ngươi là huyết mạch Trương gia, ta làm sao dám a.”

Giống như phẫn nộ, lại giống như không cam lòng, lời vừa dứt, Triệu Sơn khí tuyệt mà chết, từ đầu đến cuối hắn đều không có ý đồ tập sát Trương Thuần Nhất, lần này xuống núi cũng chỉ là vì báo tin cho đại đệ tử Nhiếp Trường Lượng của Trường Thanh Tử, để Nhiếp Trường Lượng có thể lấy thân phận đại đệ tử tiếp nhận cơ nghiệp Trường Thanh quan.

Chỉ cần chiếm cứ đại nghĩa, chung quy Bình Dương Trương gia sẽ không làm quá mức. Danh môn thế gia vẫn cần một phần thể diện. Trường Thanh quan cũng không đáng để bọn họ xé toang da mặt của mình. Mặc dù cuối cùng khó tránh khỏi muốn cắt thịt, nhưng căn cơ vẫn có thể giữ lại, chỉ tiếc hắn vẫn quá coi thường Trương Thuần Nhất.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!