[Dịch] Hắc Ám Vương Giả

/

Chương 22: Sinh Hoá Cải Tạo

Chương 22: Sinh Hoá Cải Tạo

[Dịch] Hắc Ám Vương Giả

Cổ Hi

9.552 chữ

08-08-2023

CHƯƠNG 22: SINH HOÁ CẢI TẠO

Đỗ Địch An chậm rãi mở mắt ra nhìn, mượn nhờ đống lửa phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chỉ thấy lão giả lưng gù kia đang quay lưng với mình, tay kéo lấy hắn đi về bóng tối phía trước.

Ánh mắt hắn lấp lóe, nhưng rồi vẫn là từ bỏ ý nghĩ đánh lén, dùng nắm cát nện lên lưng đối phương chẳng mang đến tác dụng nào, ngược lại sẽ mất đi cơ hội đánh lén duy nhất này, mà giờ phút này hắn đã bị kéo ra xa hai ba mét, không cách nào bắt được tảng đá bên cạnh hố lửa, cho dù có thể bắt được nhưng tảng đá bị lửa thiêu nóng hổi cũng không có thời gian nhắm chuẩn, ném lung tung có thể nện trúng hay không chính là một chuyện.

- Không thể đi nơi ở của hắn.

Đỗ Địch An biết giờ phút này mình gặp phải nguy hiểm cực lớn, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhất định phải nghĩ biện pháp thoát thân trước khi tiến vào trong hang ổ của đối phương, dù sao ai cũng không biết hang ổ của đối phương còn có bao nhiêu người, trước mắt một người hắn cũng không ứng phó nổi, nếu là bị đưa vào hang ổ chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mặc cho xâm lược!

Lúc này, lão giả lưng gu kéo Đỗ Địch An đi đến địa phương trước đó Migcan chuẩn bị đi tiểu, xoay người nhặt cây chủy thủy rơi trên mặt đất.

Đỗ Địch An thầm vui mừng, ánh mắt rơi xuống tảng đá khi nãy mình ném ở bên cạnh, lập tức lặng lẽ đưa tay sờ soạng, tảng đá giữ ấm bình thường, mặc dù giờ phút này vẫn còn nóng hổi nhưng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, hắn bắt lấy tảng đá, nhìn qua cái ót lão giả lưng gù, bỗng nhiên hóp bụng dùng sức, dồn hết lực lượng nửa người trên hung hăng ném mạnh.

Bành một tiếng, tảng đá không có đập trúng sau gáy mà nện ở lưng gù của đối phương, bởi vì đang nằm, mặc dù khoảng cách rất gần nhưng vẫn lệch góc độ.

Sắc mặt Đỗ Địch An khó coi, lại không kịp ảo não mà vội vàng dùng bàn chân đạp một cái để thoát khỏi bàn tay của đối phương.

Lão giả lưng gù bị tập kích từ phía sau, đau nhức kêu một tiếng lảo đảo suýt nữa té ngã, hắn quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Đỗ Địch An bò lên xoay người chạy, hắn không nghĩ tới mình lại bị ăn thiệt đến hai lần bởi một đứa bé, tức giận đến lồng ngực muốn nổ, dữ tợn nói:

- Ta muốn giết ngươi!!

Bỗng nhiên hắn hất tay lên, một màn khó mà tin được xuất hiện, chỉ thấy từ trong ống tay áo rộng của hắn bán ra một đạo bóng đen thật dài.

Bành một tiếng, đánh trúng sau lưng Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An lập tức ngã nhào xuống đất, trên sống lưng truyền đến kịch liệt đau nhức gần như muốn ngất đi, nhưng đáy lòng lại là một mảnh mờ mịt, lấy tốc độ của mình, hẳn là đối phương sẽ không đuổi theo nhanh như vậy a, chẳng lẽ là ném đá?

Hắn miễn cưỡng quay đầu nhìn lại, con ngươi đột nhiên thít chặt.

Hắn thấy được một màn hoàn toàn vượt qua tưởng tượng, chỉ thấy trong ống tay áo lão giả lưng gù kia vậy mà duỗi ra một con rắn độc xúc thể to chừng cánh tay trẻ sơ sinh dài ba bốn mét, chống phình ống tay áo của hắn, dưới ánh lửa chập chờn chiếu rọi, Đỗ Địch An thấy cực kỳ rõ ràng, phần gốc của xúc thể kia rõ ràng là nối liền với bả vai của đối phương!

Đáng sợ nhất chính là trên cánh tay khô già của lão giả lừng gù kia vậy mà có từng đường mạch lạc đỏ như máu, tựa như là mạch máu nhô ra ngoài da thịt, tràn ngập quỷ dị cùng dữ tợn.

Điều này khiến trong đầu Đỗ Địch An không khỏi hiện ra bốn chữ: “Sinh hóa cải tạo!”

Sinh ra ở khoa học thế gia, Đỗ Địch An biết rõ sinh hóa cải tạo là thật sự tồn tại, chỉ là ở thời đại trước nó thuộc về cấm kỵ thí nghiệm, bất kỳ ai thí nghiệm sinh hóa thể đều là hành động trái pháp luật, chỉ có đệ nhị thế chiến từng xuất hiện qua, khi đó con người được cải tạo trở thành binh khí chiến tranh.

Hắn nghe được những điều này trong lúc phụ thân cùng tỷ tỷ hắn nói chuyện phiếm với nhau, không có nghĩ đến lúc này, ở cái thời đại mà khoa học kỹ thuật còn chưa tiến vào thời đại hơi nước lại gặp được một màn khó mà tin được này!

Ken két!

Trong lúc Đỗ Địch An còn đang chấn kinh, lão giả lưng gù bị đau hừ một tiếng, xúc thể ở phần gốc cánh tay phải mạnh mẽ tăng trưởng mấy centimet, đoạn xúc thể vừa sinh ra còn dính rất nhiều dịch thể, mà cánh tay phải lão giả lưng gù lại khô quắt mấy phần.

Lão giả lưng gù cắn răng nhìn chằm chặp Đỗ Địch An, dữ tợn nói:

- Tiểu quỷ, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, ta sẽ mở cơ thể ngươi ra từng chút từng chút một, biến ngươi trở thành vật thí nghiệm của ta!

Nói xong, hắn nhanh chân đi tới chỗ Đỗ Địch An, mà xúc thể trên cánh tay của hắn thì vặn vẹo thuận theo ống tay áo chui về bả vai tiến vào trong áo khoác rộng thùng thình, nếu không phải ống tay áo bị nứt vỡ, từ bên ngoài nhìn lại hoàn toàn không ra một chút khác thường.

Sắc mặt Đỗ Địch An tái nhợt, giờ khắc này hắn đã biết rồi, đây không phải là khảo nghiệm người nhặt rác mà là nguy hiểm chân chính, hắn muốn bò lên, thế nhưng phía sau lưng truyền đến đau nhức kịch liệt khiến hắn không đứng dậy nổi, hơn nữa lão giả lưng gù còn móc ra bình sương mù màu xanh lục trước đó, mặc dù hắn kiệt lực ngừng thở, nhưng một lúc sau vẫn ngửi được một chút, chỉ vẻn vẹn ngửi được một chút mùi vị khác thường cũng đã cảm giác được tay chân như mền nhũn ra.

- Còn muốn chạy?

Lão giả lưng gù dữ tợn mà nhìn hắn, bàn tay lớn vồ một cái, chụp tóc Đỗ Địch An kéo đi.

Đỗ Địch An đau đến nắm chắc cổ tay của hắn, cũng không lâu lắm, lão giả lưng gù bỗng nhiên dừng lại, chung quanh là một vùng tăm tối, nhưng mượn ánh sáng yếu ớt của ngôi sao trên bầu trời, Đỗ Địch An lại trông thấy nơi này có một cái hố sâu.

- Lăn vào!

Lão giả lưng gù giơ chân một cước đá trên người Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An lập tức té lộn xuống, dọc đường có vẻ như là bậc thang, sau lưng, cổ tay, cánh tay bị đụng vô cùng đau nhức, ước chừng lộn bảy tám mét mới xuống tới đáy, hắn miễn cưỡng mở mắt nhìn lại, lập tức trông thấy trước mắt có một ngọn đèn vàng yếu ớt, nơi này là một mật thất dưới đất.

Lúc này, lão giả lưng gù cũng thuận theo bậc thang dựng đứng kia bò xuống dưới.

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn lại, phía trên thang đứng là một tấm ván gỗ phong kín cửa hang. Hắn lập tức biết vì cái gì trong hoang mạc rộng lớn như thế lại gặp phải lão giả lưng gù này, thì ra bọn hắn lựa chọn địa phương ẩn núp vừa lúc cách nơi này không xa, hơn phân nửa là ban ngày bọn họ hoạt động ở chỗ này đã kinh động đến đối phương.

Đáy lòng cười khổ một tiếng, ngẫm lại cũng phải, trong hoang mạc thực vật thưa thớt, chỗ nào có thực vật cũng là nơi có nguồn nước phong phú nhất, xác thực thích hợp làm nơi ẩn núp.

Sau khi lão giả lưng gù đi xuống cầu thang lại không để ý đến Đỗ Địch An mà là nhanh chóng đi đến trước một cái bàn làm việc đặt cách đó không xa, từ bên trong ngăn kéo móc ra một cái bình nhỏ, bên trong bình là từng viên thuốc màu hồng sáng, hắn đổ ra mấy viên ăn vào, lại từ trong bình kim loại bên cạnh đổ ra ngụm nóng nước để uống.

Đỗ Địch An đánh giá mật thất dưới đất này, lập tức nhìn thấy một chút đồ vật khiến sắc mặt hắn khó coi, chỉ thấy bên cạnh có mấy hộc tụ có một ít bình thủy tinh lớn, bên trong ngâm những thứ kinh khủng, có bàn tay người, có đầu nữ nhân, còn có lá phổi cùng trái tim.

- Tiểu quỷ đừng nhìn nữa, đợi lát nữa ta sẽ tìm một cái vật chứa thật lớn để chứa ngươi vào.

Lão giả lưng gù chú ý tới ánh mắt Đỗ Địch An, thâm trầm mà nói.

Sắc mặt Đỗ Địch An khó coi, nói:

- Ngươi chính là những tên đã bán linh hồn mình cho ma quỷ mà Quang Minh Giáo Đình đã nói tới?

Lão giả lưng gù xùy cười một tiếng, nói:

- Ma quỷ? Quang Minh Giáo Đình cũng chỉ biết dùng "tạo vật chủ" cùng "ma quỷ" để lừa gạt người đời, chờ hoàn thành thí nghiệm thì ta chính là tạo vật chủ!

- Thí nghiệm gì?

Đỗ Địch An hỏi, hắn tự nhiên không phải thật sự muốn quan tâm cái này, mà là muốn lợi dụng nói chuyện để tranh thủ chút thời gian, chờ thể lực hơi khôi phục một chút lại nghĩ biện pháp thoát thân.

Lão giả lưng gù cười lạnh nói:

- Nói ngươi cũng không hiểu, đám ngu dân bị Quang Minh Giáo Đình nô dịch, chờ ta nghỉ ngơi một chút liền đưa ngươi đi gặp Quang Minh Thần trong lòng ngươi, đừng nghĩ trốn đi, trông thấy cái này không?

Đang khi nói chuyện, hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một cái cung nỏ cỡ nhỏ.

Đỗ Địch An biến sắc, đáy lòng phát lạnh nhưng không hề từ bỏ, cắn răng nói:

- Cái gì là tạo vật chủ mà giết người còn muốn dùng loại vật này, thật buồn cười!

- Hừ, trí tuệ của tạo vật chủ sao ngươi có thể hiểu được.

Lão giả lưng gù cười lạnh một tiếng,

- Vĩ đại luyện kim thuật là bất hủ, ngươi rất vinh hạnh vì có thể trở thành vật liệu thí nghiệm của ta.

- Luyện kim thuật?

Đỗ Địch An khẽ giật mình.

Trong lúc quan sát siêu cấp Chip, hắn vừa mới bắt gặp một chút giới thiệu về “Luyện kim thuật”, có thể nói đây là hình thức ban đầu của hóa học, bắt nguồn từ Ai Cập, chủ yếu là chuyển hóa kim loại thường thành hoàng kim, một khi có vị luyện kim thuật nào có thể làm được điều này, ngay lập tức sẽ trở thành quốc bảo, có thể hô phong hoán vũ.

Mà mục đích cuối cùng nhất của luyện kim thuật chính là chế tạo ra “Hiền giả chi thạch”, truyền thuyết đây là bảo vật có thể khiến người ta vĩnh sinh bất tử!

Trong lịch sử từng có thật nhiều nhân vật vĩ đại đều dấng thân tu tập luyện kim thuật, bao quát nhà vật lý học nổi tiếng Newton cũng là một vị luyện kim thuật cuồng nhiệt.

- Ngươi chính là luyện kim thuật sĩ?

Đỗ Địch An kinh nghi bất định nhìn xem cái lão giả lưng gù trước mắt,

- Luyện kim thuật không phải chế tạo hoàng Kim sao?

Lão giả lưng gù nhíu đôi mắt lại, nói:

- Không nghĩ tới ngươi biết thật nhiều, bất quá luyện kim thuật chúng ta chia hai phái, một phái chính là nghiên cứu cơ bản vật chất, chế tạo” Hiền giả chi thạch “, đạt tới vĩnh sinh. Một phái khác chính là giống như ta, nghiên cứu sinh mệnh vật chất, chế tạo ra” Sinh mệnh “ trở thành tạo vật chủ!

Editer: ƯngVinh95

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!