[Dịch] Hắc Ám Vương Giả

/

Chương 19: Nguy Hiểm

Chương 19: Nguy Hiểm

[Dịch] Hắc Ám Vương Giả

Cổ Hi

7.595 chữ

08-08-2023

CHƯƠNG 19: NGUY HIỂM

Migcan cùng hai đứa trẻ khác liếc nhìn nhau, lập tức đuổi theo Đỗ Địch An.

Lúc này, những đứa trẻ khác cũng lần lượt phân thành từng tiểu đoàn thể, đại đa số đều tương tự đám người Đỗ Địch An lấy người ở chung một gian phòng tạo thành một đoàn đội nhỏ, cũng có hai ba tiểu đoàn đội tạo thành đoàn đội cở trung, còn lại một ít người do dự bất định thì là gia nhập vào đoàn đội của người lúc đầu đã đưa ra ý tưởng, đoàn kết hình thành một đại đoàn đội gần trăm người.

Trên hoang mạc, hơn ba trăm người như bầy kiến dần dần phân tán ra.

- Vì cái gì đi bên này a, nắng gắt đến như vậy!

Migcan đưa tay che ở mặt, nắng gắt đến mở không mắt nổi, mới đi không đến nửa giờ mà hắn đã mồ hôi đầm đìa, cả người khô nóng.

- Hình như có rất ít người chọn cùng phương hướng với chúng ta.

Một đứa trẻ gầy yếu mái tóc xù quan sát chung quanh nói ra, hắn gọi là Sam, là một trong bốn người cùng phòng, tuy tính cách trầm muộn nhưng phi thường chịu khó, ngoại trừ Đỗ Địch An thì hắn chính là người duy nhất trong phòng ngủ biết xếp chăn đệm.

- Coi như tránh phải cạnh tranh cũng không cần chuốc khổ chọn hướng mặt trời a!

Migcan cười khổ nói.

Đỗ Địch An thấp giọng nói:

- Khí hậu ban ngày cùng nhiệt độ ban đêm ở hoang mạc có sự tương phản lớn, mặc dù bây giờ là "Hắc Tử Quý", một trong ba mùa có thời gian dài nhất, cũng là một mùa có nhiệt độ cao nhất, nhưng đến ban đêm nhiệt độ không khí nơi này sẽ hạ xuống thấp tiếp cận nhiệt độ mùa "Hắc Tuyết Quý", bây giờ là buổi chiều, phương hướng chúng ta đi chính là hướng tây, bây giờ mặc trời tỏa nhiệt thiêu đốt nơi này, nhưng đến ban đêm, hạt cát ở hướng này lại ấm áp hơn nhiều so với những phương hướng khác.

Ba người nghe Đỗ Địch An nghiêm trang giảng giải liền kinh ngạc. Vẻ mặt Migcan đau khổ nói:

- Liền xem như cân nhắc đến vấn đề giữ ấm ban đêm cũng không cần bây giờ chịu nắng phơi đi, như vậy rất dễ dàng thiếu nước, được không bù mất. Lại nói, làm sao ngươi biết nhiệt độ không khí ban đêm ở hoang mạc sẽ giảm xuống, ta cảm giác chân sắp muốn cháy rồi, nhiệt độ không khí nơi này làm sao có thể giảm xuống!

Sam cùng một đứa trẻ khác gọi là Rage cũng rất tò mò, địa phương nóng như vậy, ban đêm sẽ lạnh sao?

- Đến ban đêm liền sẽ biết.

Đỗ Địch An không có giải thích hiệu quả hút nóng giải nhiệt của hạt cát, phần tri thức này trong khóa học không có dạy, nói ra khó tránh khỏi khiến người hoài nghi, mà coi như kiên nhẫn giải thích thì bọn họ cũng không thể nào hiểu được.

- Nhất định có thể tìm được nguồn nước, điều duy nhất chúng ta cần phải chú ý chính là tuyệt đối không thể sinh bệnh!

Đỗ Địch An ngưng trọng khuyên bảo ba người Migcan.

Nghe hắn chắc chắn như thế, Migcan cùng Sam, Rage ba người hơi kinh ngạc, bất quá bọn họ sớm đã tin phục Đỗ Địch An, cũng không có chất vấn mà chỉ là vô cùng hiếu kỳ, trong hoang mạc khắp nơi đều là hạt cát, làm sao Đỗ Địch An dám khẳng định nhất định có thể tìm tới nguồn nước?

Cũng không lâu lắm, bốn người Đỗ Địch An đã hoàn toàn đi sâu vào trong hoang mạc, hoàn toàn tách biệt cùng đội ngũ khác, điều này khiến Mig, Sam, Rage ba người không khỏi khẩn trương tâm thần bất ổn, nhưng việc đã đến nước này chỉ có thể tiếp tục tin tưởng Đỗ Địch An, dù sao thì Đỗ Địch An cũng chưa bao giờ để bọn họ thất vọng.

- Còn nhớ rõ trong khóa học dạy làm sao để tìm nguồn nước trong hoang mạc a?

Đỗ Địch An ngừng lại nhìn xung quanh rồi nói.

Mig, Sam, Rage ba người liếc nhau. Migcan nói:

- Ta nhớ được, đầu tiên phải tìm được mặt cát ẩm ướt, một mực đào xuống dưới thường thường sẽ có thể đào ra nước.

Đỗ Địch An đưa tay chỉ về một chỗ ở phía trước, nơi đó có một đồi cát nhô ra, một bên không bị ánh nắng phơi đến, hơn nữa bởi vì ở góc độ này, cho dù là buổi sáng mặt trời ở phía đông cũng không thể chiếu tới nơi này, chỉ có ở giữa trưa sẽ bị chiếu rọi một đoạn thời gian ngắn,

- Tới đó thử xem.

Hắn dẫn đầu đi tới, đưa tay sờ lên mặt cát nơi này, quả nhiên mười phần ẩm ướt.

Mig, Sam, Rage ba người thấy thế không khỏi mừng rỡ, ngồi xổm xuống chuẩn bị đào.

Đỗ Địch An khoát tay nói:

- Trước bọc tay lại, đừng để bị hòn đá trong cát quẹt trúng bị thương.

Nói xong, hắn xé mở một mảnh vải ngay ống tay áo quấn chặt lấy hai tay của mình rồi mới ngồi xổm xuống bắt đầu đào cát.

Migcan cười nói:

- Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo.

Ba người cũng học theo, xé vải bọc lấy hai tay, ngồi xuống đào cát.

Không thể không nói, ba tháng huấn luyện sức bền để bốn đứa bé thể lực tăng mạnh, đi dưới mặt trời nắng gắt bốn năm dặm đường nhưng giờ phút này vẫn có dư lực đào cát, chỉ là, đây cũng là một lần đánh bạc, nếu không có đào ra nước bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, thể lực còn lại rất có thể không cách nào chèo chống đến khi bọn họ tìm đến địa phương kế tiếp có khả năng tồn tại nguồn nước.

Cho nên, cho dù là Đỗ Địch An lúc này cũng không khỏi có chút khẩn trương, nhất là sau khi bới hơn nửa thước sâu y nguyên không có đụng chạm đến mặt cát ẩm ướt, lòng người bốn trong đều hơi trầm xuống.

- Bỏ đi, đổi một chỗ khác.

Đỗ Địch An quả quyết dừng lại, cứ theo khuynh hướng như thế ít nhất phải tiếp tục đào một mét sâu mới có thể đụng đến mặt cát ẩm ướt, mà muốn tìm được nguồn nước thì ít nhất phải đào ba mét sâu, đây là tình huống lạc quan nhất, chỉ có thể nói nơi này không được.

- Đã đào lâu như vậy, cứ như vậy bỏ qua sao?

Migcan khó có thể tin nói.

Đỗ Địch An trầm mặt nói:

- Không thể đặt cược hi vọng trong một lần, đi theo ta, tiếp tục đi tới!

Nói xong, không lưu luyến nữa mà quay người dậm chân tiếp tục đi về hướng phía trước.

Migcan cùng Rage không muốn bỏ, đào nửa ngày cứ như vậy bỏ dở nửa chừng thực sự có chút không cam lòng. Sam đứng lên nói:

- Đi thôi, Địch An nói rất đúng, không thể đem hi vọng cược trong một lần.

Nói xong, quay người đi theo Đỗ Địch An.

Migcan cùng Rage thở dài, chỉ có thể phủi phủi cát trên đầu gối rồi đi theo.

Nhưng mà, khi Thượng Đế đóng một cánh cửa với ngươi thì lại một cánh cửa đồng thời cũng sẽ vì ngươi... thả ra một con chó. Bốn người Đỗ Địch An vừa rời đi không lâu thì Rage đi tại sau cùng đột nhiên dùng sức hét lên một tiếng, nhảy cao nửa thước, vẻ mặt kinh sợ vội vàng chạy về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An cùng Migcan, Sam ba người quay đầu một chút, thế là bị dọa đến quát to một tiếng, chỉ thấy dưới mặt cát lại chui ra một con rắn dài gần hai thước, toàn thân màu vàng nâu, lân phiến dưới ánh mặt trời chiếu sáng phản xạ ánh sáng băng lãnh, ở một nơi nắng nóng chói chang như thế nhưng ba người chỉ cảm thấy rét run.

- Chạy!

Đỗ Địch An lấy lại tinh thần sớm nhất, hét lớn một tiếng rồi xoay người chạy.

Mig, sam hai người kịp phản ứng, vội vàng kêu to đuổi theo.

Bịch một tiếng, đột nhiên Migcan chạy quá nhanh, hai chân chạm nhau bổ nhào vào trên mặt cát.

Đỗ Địch An chạy ở phía trước nghe động tĩnh phía sau, không khỏi quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy Migcan ngã nhào trên đất, mà ở phía sau hắn tầm mười mét là đầu hoàng lân xà kia uốn éo thân bò đến, tình huống trở nên tràn ngập nguy hiểm, hắn bỗng nhiên cắn răng một cái, quay người phóng về phía Migcan.

Sam cùng Rage sững sờ, cũng chú ý tới Migcan té ngã không khỏi biến sắc, lại nhìn đầu hoàng lần xà vặn vẹo mình, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nhất thời do dự bất định.

Đúng lúc này, Đỗ Địch An đã vọt tới trước mặt Migcan nắm cánh tay của hắn, gầm thét lên:

- Đứng lên!

Migcan mượn lực bò lên, nhìn lại con hoàng lân xà kia chỉ còn cách hai ba mét, chỉ cần nhảy lên một cái là có thể đánh tới, bị dọa đến vãi cả linh hồn, vội vàng lui lại, nhưng tốc độ của hắn sao có thể nhanh bằng tốc độ bật nhảy của rắn?

Sưu một tiếng, hoàng lân xà bỗng nhiên bật nhảy về hướng Migcan, miệng mở lớn lộ ra răng nanh bén nhọn.

Editer: ƯngVinh95

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!